Thời điểm mà trần ai lạc địch, huyết ngân đạm khứ ( câu này ta không biết nên giữ nguyên bản gốc),Thích Thiếu Thương nói:” Chúng ta ở cùng một chỗ đi.”
Thanh âm trầm thấp không che dấu được sự khẩn cầu kiên định không để bị cự tuyệt.
Không phải lần đầu tiên nghe thấy, trái tim Cố Tích Triều vẫn đập loạn nhịp. Thói quen nắm chặt tay của y, móng tay bấm vào trong thịt, dùng đau đớn để che đậy cho việc mặt đỏ tim đập.
Bất động thanh sắc, nâng nhẹ mi mắt lên, Cố Tích Triều thấy ở trong mắt đối phương nhìn nhìn với sự mong chờ không lẫn vào đâu được trên gương mặt bình tĩnh, vì thế khẽ cười:”Tại sao lại không hỏi được không?”
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều khí định thần nhàn, gương mặt mỉn cười, không khỏi nghi hoặc, là không muốn mình hỏi nhiều lần, nhiều đến nỗi Cố Tích Triều nghe nhiều không khỏi xấu hổ, không chạy trốn, không che giấu, nhưng ánh mắt lại mang tới hy vọng, nụ cười xinh đẹp kia chắc là đã chọn mình rồi.
Thích Thiếu Thương nở nụ cười:”Ngươi hãy nhớ thật kỹ, chúng ta từ đây sống chung một nơi đi, được không?”
“A.” Cố Tích Triều cười khẽ,:” Cùng một chỗ, ngươi nói dễ nghe nhỉ.”
Nhưng y cũng không nói tốt hay không tốt. Thích Thiếu Thương bớt cười lại, nhưng thanh âm vẫn rất ôn hòa:”Tích Triều, trả lời ta.”
Cố Tích Triều tiếu ý thản nhiên, từ chối cho ý kiến, đột nhiên y vươn tay che mặt của Thích Thiếu Thương, nhưng bị chặn lại giữa chừng.
Thích Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-va-thiet-co-mong-ly-phu-sinh/3259423/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.