Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, nhưng sương mù lại giăng khắp nơi, ôm lấy làn gió thổi qua khe cửa miếu, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Lửa đã tắt từ lâu, để không bị lạnh, Cố Tích Triều nép vào lòng Thích Thiếu Thương, đầu gối lên tay hắn, vẫn còn đang ngủ rất say, gương mặt tái nhợt mông lung trong nắng sớm. Đắp cho y thêm một lớp áo, Thích Thiếu Thương từ nãy đến giờ vẫn còn nhăn mặt nhíu mày. Dược của Gia Cát thần hầu mặc dù có thể tạm thời khắc chế độc tính trong cơ thể, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Cố Tích Triều giật mình, mở mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh không có vẻ gì là buồn ngủ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tích Triều nhếch khóe môi, cười khẩy một tiếng.
“Thích đại đương gia tội gì hảo tâm như vậy, lại đi lo lắng thương thế của kẻ tử địch.”
Thích Thiếu Thương không muốn cãi nhau với y, thay y kéo chặt áo khoác, mặc lại trường sam cho mình, rồi đứng dậy khêu một đống lửa mới, dùng cái nồi và chén Tức Hồng Lệ để lại bắt đầu nấu cháo khoai lang. Chờ đến khi trong nồi tỏa ra hương thơm, hắn múc một chén đầy đưa đến cho Cố Tích Triều.
“Hai ngày nay ngươi chưa ăn gì rồi, dậy ăn chút cháo đi.”
Cố Tích Triều kì quái nhìn hắn.
“Thích Thiếu Thương, ta thật không hiểu ngươi, ta là tử địch của ngươi, ta hại vô số bằng hữu của ngươi chết thảm, hại ngươi lưu lạc khắp nơi. Ta không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-nguyet-minh-thien-ly/2457004/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.