Chất lượng binh khí ngày nay quả thật càng lúc càng suy giảm mà. Ví như xem Cố Tích Triều kia kìa, đã từng chịu qua một thiên Khổng Tước Linh được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất ám khí đấy, ai mà ngờ được cư nhiên mới qua vài ngày đâu, thế mà đã ra đường chạy loạn khắp nơi rồi kia kìa….
~~~~~~~~~~
Tại nơi trà lâu đệ nhất, không trung tỏa ra một loại trà hương nồng đượm, thản nhiên phiêu tán.
Cố Tích Triều đầy mình ủy khuất, đang ngồi bán tựa vào thành ghế, chật vật không yên, trong đầu đang đem người nào đó mắng đến một trăm tám mươi bận.
Cái gì mà mới vài ngày đã ra đường chạy loạn khắp nơi??? Có lầm hay không a! Đã chịu một trận thương cân động cốt không nhẹ, huống chi còn trúng phải thiên hạ chí độc Khổng Tước Đảm kia, cho dù độc tính có suy giảm thế nào đi nữa thì chịu đựng một đao đó cũng không phải đùa đâu a! Nghĩ ai cũng là dạng đại hiệp như cái tên gia hỏa kia chắc, chém không tan thiêu không tán sao hả??!!
Lần này quả thực đã nội thương nguyên khí, mà trên người nguyên bản vốn đã bất hảo, tình cảnh thế này, ngày hồi phục công lực chắc còn khá xa vời đi. Cố Tích Triều ảm đạm thở dài, tâm còn sinh một trận hờn giận, vạn sự đều là tại cái bánh bao chết kia cả mà!….
Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều lại càng chôn sâu người vào ghế. Tốt xấu gì, lần này xem như ta cũng đã thống khoái trả hết ân oán với hắn rồi, như thế nào cư nhiên còn không chịu buông tha ta chứ! Nay lại còn hại ta thương cũng không có chỗ mà hảo hảo dưỡng, làm ta không thể không trốn tới chỗ này…
Aii !!! Thích đại hiệp lúc này đã bắt đầu chân chính thực hiện câu mà hắn từng hướng Cố Tích Triều cảnh cáo trước kia:
“Nhớ kỹ, là ta đang truy, ngươi đang lẩn trốn!”
Đầu tiên, Thích Thiếu Thương đối với tiểu Cố áp dụng chính sách ‘tọa thủ’, suốt ngày vây quanh người y, làm cho y không thể thanh tĩnh.
Trong chốc lát bảo Tích Triều ăn cái này, chốc lát nữa lại khuyên Tích Triều bổ cái kia.
Tiểu Cố phiền chán huy tay nói :
“Tránh ra, tránh ra a, ta nhất quyết không ăn mấy thứ này đâu!”
Thích lâu chủ bắt đầu phát hỏa, xuất ra môt loại tư thế của người đứng đầu bang hội :
“Vì cái gì không ăn, nói rõ ràng ra xem!”
Cố Tích Triều cũng không chịu yếu thế, khiêu khích nói :
“Ta nói ngươi nghe nha, trong này có độc, được chưa!”
(Nguyệt: tự dưng nhớ lại lúc trước trong Kỳ Đình tửu quán, mỹ nhân cũng nói ‘trong rượu có độc’ a:”D)
“Vừa hảo, chính là dĩ độc công độc đi!”
……
Tiểu Cố hạ người nằm xuống :
“Thích đại đương gia a, tại hạ còn phải hảo hảo nghỉ ngơi, thỉnh ngài tự tiện đi.”
[Ta đi ngủ, được chưa. Không tái quan tâm ngươi nữa, được chưa!]
Sau một lúc lâu không phát ra thanh âm.
Rốt cuộc đi rồi sao…… Cố Tích Triều quay người lại, …
“Di…. Ngươi, ngươi thế nào cư nhiên còn ngồi trên giường ta a?”
Thích Thiếu Thương giơ văn thư trên tay lên.
“Ngươi cứ ngủ của ngươi, ta tại nơi này xử lý chút bang vụ….”
“Ngươi, ngươi…. Ngươi ở bên cạnh, ta sao có thể ngủ được?”
“Tích Triều… Ngươi nói cái gì a? Có gì mà không ngủ được???!!”
(Nguyệt: bb à, hảo mặt dày nga T_T
Quỳnh: thì cứ nghĩ đi ngủ trước mặt lang sói thế thì ai mà ngủ được…=]])
Cố Tích Triều cứng họng, sau nữa ngày, một cái gối văng qua, tiếp xúc trực tiếp với cái mặt bánh bao kia:
“Ta là bảo ngươi mau cút đi a!”
Tiểu Thích tiêu sái cười thỏa mãn, Tiểu Cố nằm trên giường, mặc kệ hắn, bắt đầu đếm dương :
[Một con dương, hai con dương, ba con dương …. Một cái bánh bao chết, hai cái bánh bao…]
Trong đầu là cả một đoàn bánh bao tròn tròn, có hai khỏa đồng tiền khả ái trên mặt.
(Nguyệt : ta ko hiểu sao từ đếm cừu mà mỹ nhân thì lại thành đếm dương nha =3=)
Ngày hôm sau vừa mở mắt, tả khán hữu khán, người nọ không có ở đây nha. Hừ, đi rồi, đi rồi!
(Nguyệt : mỹ nhân a, ra là anh nghĩ bánh bao sẽ ở đó cả đêm sao =)))
Một hồi sau, Truy Mệnh cước bộ lảo đảo tiến vào phòng:
“Thích Thiếu Thương nhờ ta nhắn với ngươi nha, hắn hôm nay phải ra ngoại thành làm chút sự vụ, lập tức sẽ nhanh quay lại.”
Cố Tích Triều mặt lạnh tựa băng hàn, ngắt lời y:
“Hắn làm gì, đi đâu, liên quan gì đến ta?”
“Tích Triều, Tích Triều a, ngươi như thế nào lại nói vậy chứ? Thời điểm ngươi trúng độc, Thích Thiếu Thương gấp đến độ gần như phát điên rồi. Mỗi ngày mỗi đêm đều thủ bên giường ngươi, nói chuyện với ngươi, đến tóc cũng đã bạc đi rồi….”
Cố Tích Triều lơ đễnh thùy hạ mi mắt :
“Truy Mệnh a, hôm nay ngươi không có việc gì làm sao hả?”
Truy Mệnh thè lưỡi :
“Hảo a, hảo a, không nói nữa là được chứ gì. Tích Triều a, ta có điểm nghĩ đến phát ngốc rồi đây. Tại sao dạo này nhị sư huynh ngày nào cũng sáng sớm đã bắt ta dậy cùng hắn luyện công a… Thật là hảo mệt nhọc mà!”
Cố Tích Triều thầm mắng người :
“Thiết Thủ đáng chết! Ngươi cứ trốn ở đây đi. Ta phải ra ngoại viện hoạt động một chút, cứ nằm mãi thôi, thật là hảo buồn chán!…”
“Ahh hah, có thể tiếp tục ngủ rồi….”
Truy Mệnh hướng giường Cố Tích Triều nằm lăn xuống.
“A, đúng rồi, Thích Thiếu Thương nói không được cho ngươi xuống giường đâu nha….”
Rốt cuộc cũng thanh tĩnh, Cố Tích Triều nhất phái thong dong, chậm rãi tản bộ trong nội hoa viên của Lục Phiến môn.
Tháng ba xuân sắc, tân niên đăng môn, đào hoa miên man khai nở, nhuốm hồng cả một góc trời.
Thời gian quả thực thấm thoắt qua mau, từ sự kiện Nghịch Thủy Hàn kia, nay chắc đã hai năm trôi qua rồi. Nhớ lại lúc trước như thế bi tráng thảm thiết, phong vân biến chuyển. Khả nhưng hôm nay, hoàng đế vẫn an an ổn ổn tọa trên ngôi hoàng đế, triều đình nguyên bản vẫn là triều đình, mà ta rốt cuộc vẫn là ta, không xu dính túi, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua. Nghĩ lại, thế gian này vạn sự đều là như thế, bất luận có thế nào giãy dụa, có thế nào tranh đấu, kết cục tất cả đều như nhất mộng Hoàng Lương….
(Nguyệt : ko xu dính túi…. =.=)
Cước bộ mơ hồ vô định, dừng chân ngẩn đầu nhìn xem khung cảnh xung quanh:
[Thời tiết hảo, thiên không thanh thoát, nhật tỏa huy quang, tựa như nụ cười cùng lúm đồng tiền trên mặt cái bánh bao kia, bức nhân chói mắt….]
Nghĩ đến đấy, bất giác đầu có chút choáng váng, cước bộ lảo đảo bất định; Tiểu Cố vội vàng lui về sau, nghĩ muốn tựa vào bức tường sau lưng, bất giác, không hiểu sao lại rơi vào một cảm giác ấm áp không tưởng.
Tiểu Cố hoảng sợ, theo bản năng xoay người lại; nghĩ muốn né tránh, thế nhưng liền lại bị chặn lại, ôm lấy vào lòng.
“Ngươi, ngươi,….. Thích Thiếu Thương ngươi là đang làm gì a, mau thả ta ra, buông…”
“Như thế nào lại chạy loạn rồi!”
Thích Thiếu Thương cau mày :
“Ngươi thương thế còn chưa tốt lên đâu, vẫn phải nằm trên giường hảo hảo nghỉ ngơi, có biết không?”
(Nguyệt: anh thực thê nô nha, nghe câu này đáng yêu chết dc :”D)
“Ta có hảo hay không hảo dính dáng gì đến ngươi? Buông ta ra, có nghe thấy không hả!”
Tiểu Cố vừa gấp vừa tức, dùng sức giãy dụa :
“Này, này… thế này ta còn ra cái bộ dáng gì nữa!”
Đáng tiếc a, lúc này Tiểu Cố thương thế chưa lành, thân thể hư nhược, nào có được khí lực để giãy khai!
Lại đang chuẩn bị muốn mắng người, Thích đại hiệp thong thong thả thả buông một câu:
“Như thế nào, hay là ngươi muốn ta gọi Truy Mệnh bọn họ đến, bế ngươi hồi ốc?”
Cố Tích Triều nhất thời tinh thần suy kiệt, bất khả ngôn dụ. Sau một hồi lâu, hung hăng nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương, giận dữ nói:
“Ngươi nói xem, cứ như vậy trêu đùa ta… cảm thấy rất hảo ngoạn, có phải không?”
Thích Thiếu Thương tiêu sái cười, kề môi sát đến bên tai y, thổi một hơi nhiệt khí :
“Phải a, quả… thực… là…. hảo…. ngoạn … nha!”
“Ngươi…”
[Cố Tích Triều ta quả thực hận không thể đem tên gia hảo này rút gân bát cốt mà.]
Khả nhưng, điều làm cho Tiểu Cố càng hận hơn là… Thích Thiếu thương thế cư nhiên lại xem như không hề nhìn thấy phẫn nộ của y, không thèm thu liễm chút nào hết. Ngược lại, tâm huyết càng thêm dâng trào, càng ngày việc ‘trêu đùa’ y càng thêm thích thú hứng khởi hơn.
Tỷ như nếu Tiểu Cố đứng dậy có chút chật vật, lập tức sẽ có một đôi cánh tay thật nhanh chóng nhiệt tình đưa đến ‘đỡ’ y lên ; ‘nhanh chóng’ tới mức Tiểu Cố ngay cả thời gian trốn tránh cũng không kịp, ‘nhiệt tình’ tới mức nếu ko nắm lấy được đôi bàn tay y thì hội nhất quyết sẽ không bỏ cuộc.
Tiểu Cố thực cảm thấy thân thể mình nay tốt lắm rồi a, rất muốn hảo hảo ra ngoài hoạt động a. Nhưng y luôn không thực hiện được kế hoạch này, bởi do y thực không nghĩ ra được cách thức gì để cho người nào đó không ôm y quay trở về phòng…
Đối với ‘khiêu khích’ của Tiểu Thích, Tiểu Cố chính là đánh không được mà mắng cũng chẳng xong… Bất quá lần này, Tiểu Cố cũng không nề hà thực hiện đệ tam thập lục kế:
[Thừa dịp mọi người không chú ý, liền trốn ra khỏi Lục Phiến môn, nếu không thể làm gì được hắn, thì ta trốn hắn vậy a. Ta đi ra bên ngoài đây này, cho Thích Thiếu Thương ngươi tìm không thấy ta!]
(Nguyệt : cảm thấy mỹ nhân giống như đang mún chơi trốn tìm a :D)
Vì thế, hôm nay, Cố đại công tử liền lưu lạc đến một trà quán u tĩnh, tựa mình trên ghế tiếp tục dưỡng thương.
Nghĩ như vậy quả là có chút vô lương a… Bất quá, Cố Tích Triều hồi tưởng lại ngày hôm qua, khi y bị Thích thiếu Thương tìm ra, vẻ mặt hắn âm trầm sinh khí, mi quang hiển lộ một loại lo lắng cùng sầu thảm ảo não. Thực là có được chút khoái cảm trả thù nha.. rốt cuộc cũng có biện pháp để khắc chế người này rồi!