“Bạch”!!
Một quyển sách đập lên cái bàn trước mặt Cố Tích Triều, cậu từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi: “Mục Cưu Bình, ngươi lại lên cơn gì vậy??”
“Họ Cố kia!! Lão tử hận ngươi!!” Người trước mặt có dáng người tầm trung nhưng lại rất đô con, bộ mặt đầy tức giận, lớn tiếng la hét, nhìn thấy trên cổ nổi cả gân xanh.
“Cái câu này ngươi đã nói bao nhiêu năm nay rồi, không thấy nhàm sao?” Cố Tích Triều không thèm cử động.
“Cái tên thư sinh mặt trắng nhà ngươi, có chỗ nào tốt chứ? Nữ thần của khoa lại công khai nói thích ngươi!! Aaaaaaaa!!” Mục Cưu Bình rõ ràng là đang trong trạng thái điên cuồng.
“Ngươi nói nữ thần nào? Hình như tất cả nữ sinh coi được mắt trong khoa thương mại đều bị ngươi gọi là nữ thần??” Cố Tích Triều có hơi tò mò.
“Erika!!! Erika đến từ Thụy Sĩ đó!! Còn bày đặt giả vờ không biết!!” đôi mắt tam giác ti hí của Mục Cưu Bình như muốn vọt ra khỏi hốc mắt.
Cố Tích Triều chậm rãi đóng quyển ‘Giám định và thưởng thức cổ vật’ đang đọc lại, vươn người đứng lên: “Không biết là không biết, chỗ này là thư viện, vui lòng đừng làm ồn, ok?!” Nói rồi, cầm sách trả lại lên giá, phớt tỉnh đi ra.
Mục Cưu Bình ngẩn người ra, xong hậm hực làu bàu đuổi theo.
Đi ra đến cửa, Cố Tích Triều nhìn thấy một dáng người yểu điệu đang đi từ cầu thang lên, hai người vừa đúng lúc giáp mặt nhau.
Cố Tích Triều từng nhìn thấy thiếu nữ này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959387/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.