Kỳ thực chỉ là khoảng khắc, nhưng chìm đắm trong đó lại như cả đời người dằng dặc.
Cố Tích Triều ở trong đám hương khói định thần lại, chợt phát hiện cảnh trí xung quanh đã thay đổi gần như hoàn toàn, căn phòng sách xây theo lối phương tây đơn giản đã biến mất tăm, nhưng tà dương vốn treo bên ngoài cửa sổ thì vẫn còn đó, lại như gần ngay trước mắt, đỏ rực tựa máu….
Cố Tích Triểu ngẩn người, phía tà dương đó không còn bóng dáng của nhà cao tầng san sát, mà là một dải thảo nguyên hoang vu rộng lớn trải dài bất tận, lan mãi đến cực hạn, như nối liền một thể với đường chân trời bị tà dương nhuộm đỏ.
Bên tai tiếng gió vi vu, dưới chân như có ngọn cỏ lay động, cúi đầu xuống, quả nhiên thấy bản thân đang đứng giữa đám cỏ mọc cao đến gối.
Cố Tích Triều chợt thấy bàng hoàng, Đây là đâu? Không lẽ thứ bột này quả thật có liên quan tới Thận long? Đây là ảo giác do Thận long đem đến?
Cơn gió thổi qua, ập tới một mùi vị tanh nồng lẽ ra không nên thuộc về quang cảnh thảo nguyên rợn ngợp này.
Đó, là mùi của máu? Sao lại thấy quen thuộc thế này?
Theo gió bay đến, không chỉ có mùi của máu, mà còn có tiếng gào thét và binh đao va chạm, Cố Tích Triều theo tiếng động quay người lại, kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra trước mắt.
Chỗ Cố Tích Triều đứng lúc này là một sườn dốc cao trên thảo nguyên, từ sườn dốc nhìn về hướng đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959384/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.