Thích Thiếu Thương thường độc lai độc vãng, tự tích lũy được một mớ kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, ở nơi đồng không mông quạnh này rất nhanh đã bắt được một con gà lôi khá lớn.
Ở trong nhà lục lọi lôi ra được một cái nồi cũ, cọ cọ rửa rửa, rất nhanh đã nấu được canh gà, mùi hương nồng đượm lan tỏa vào nhà.
Có điều Cố Tích Triều bị sốt cao, không cảm nhận được mùi hương quyến rũ đó, đương nhiên, Thích Thiếu Thương làm thì thành thạo, nhưng thực ra mùi vị cũng chẳng phải ngon lành gì…
Đến chiều, Cố Tích Triều uống một chút canh gà, tinh thần đỡ lên đôi chút, miễn cưỡng dựa vào vách nhà vận khí trị thương, đến gần hoàng hôn, cuối cùng cũng xuất ra rất nhiều mồ hôi.
Thích Thiếu Thương thấy y thở dốc, mới đưa tay áp lên yếu huyệt sau tim y, truyền nội lực vào, trợ y trị thương.
Cố Tích Triều được Thích Thiếu Thương trợ lực, nội tức dần lưu chuyển thông suốt, mồ hôi cũng chảy nhiều hơn, mồ hôi bên trán thấm đẫm lông mi, cả đầu tóc quăn cũng bị mồ hôi thấm ẩm, từng lọn từng lọn bết lại bên cổ, trên vai.
Một lát sau, mồ hôi đã thấm ướt cả áo, nhưng ánh đỏ trên mặt cuối cùng cũng lui đi, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nhưng nhãn thần lại tỉnh táo lên nhiều.
Cố Tích Triều từ từ mở mắt ra, giọng trầm khàn: “Đa tạ, cơn sốt đã lui rồi.”
Thích Thiếu Thương lấy tay ra, ngắm nhìn Cố Tích Triều, dưới ánh hoàng hôn êm dịu, Cố Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959365/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.