Thích Thiếu Thương hết lời để nói: Chốn sơn dã hoang vu, đào đâu ra di tử để tắm? Cái chỗ mà thợ săn dùng để thỉnh thoảng nghỉ chân này ai mà chuẩn bị sẵn di tử chứ??
Cố Tích Triều nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, cũng ý thức được yêu cầu của mình hình như hơi cao quá, cau mày nói: “Thôi đi…. ta cũng tắm đủ rồi, nước đã lạnh, ta lên đây.” Rồi chợt nhớ ra một chuyện: “Y phục làm thế nào đây?”
Hai người nhìn ra một đống y phục thấm bết mồ hôi và máu bên bờ hố nước, đều cùng im lặng….
Cố Tích Triều nói: “Y phục này ta không mặc lại đâu!”
Thích Thiếu Thương gãi gãi đầu: “Trong tay nải của ta còn mấy bộ đồ để thay đổi, hay là ngươi chịu khó mặc đỡ?”
Cố Tích Triều bất đắc dĩ nói: “Chỉ đành như vậy thôi!”
Thích Thiếu Thương nhịn hết nổi: “Cố Tích Triều! Ngươi có hơi quá đáng không vậy?!”
Miệng nói thế, nhưng vẫn quay người vào nhà tranh lấy đồ.
Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đi đến gần, Cố Tích Triều lấy tay chống lên bên bờ hố nước định nhảy lên, ai ngờ tắm lâu quá, lại thêm bị thương mất sức, khi ra khỏi nước nhất thời mất đi sức nước nâng đỡ, tay nhũn ra, trượt lại xuống nước.
Một cú trượt như vậy quả thực không ngờ tới, hố nước cao hơn nửa người, bất thần “bụp” một tiếng, trượt xuống rơi thẳng vào trong nước, uống liền một ngụm nước lớn.
Thích Thiếu Thương cầm y phục chậm trãi đi tới, nhìn thấy cảnh này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dong-nhan-di-yeu-chi-chi-te-mong-than-anh/1959361/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.