Thích Thiếu Thương nghĩ y bị khói hung khiến bệnh cũ tái phát, vội vỗ nhẹ lưng y, an ủi: “Không sao, ta ở đây, ta ở đây...”
Cố Tích Triều vẫn nắm chặt đầu vai hắn, nức nở: “Ta nghĩ ngươi đã.....”
Lời nói đến cửa miệng, lại nuốt trở về. Y không muốn nhắc đến chữ đó.
Thích Thiếu Thương lúc này mới hiểu được y đang lo lắng cho mình, trong phút chốc buồn vui lẫn lộn, hồi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng:
“Ta sẽ không chết..... Không phải ta đã nói sao, cùng với ngươi, sống thật tốt....”
Cố Tích Triều không trả lời, chỉ chôn đầu trong cổ hắn, sau một lúc, khẽ ngẩng đầu.
“Chúng ta đi thôi.”
Thích Thiếu Thương kéo tay y, hai bàn tay đan nhau, siết chặt không rời.
Con đường phía trước vẫn thế, phúc chưa biết, họa không hay, nhưng bất luận thế nào, hắn sẽ không buông y ra.
Khi hai người chạy ra khỏi mật đạo, da thịt áo quần đều bị khói lửa ám đen.
Thích Thiếu Thương không để ý đến bản thân, trước giúp y phủi những đốm lửa trên người, lẩm bẩm: “Có thế nào cũng không dám nghĩ ngươi sẽ quay lại”, thanh âm rất khẽ, rất khẽ, như đang nói với chính mình.
Cố Tích Triều ổn định cảm xúc, bất giác có chút khốn quẫn, lại không dám nhìn hắn, chỉ nghiêng đầu qua một bên, nói: “Ta quay lại, chỉ là muốn hỏi đường lên Đào Hoa Cốc.”
Bao năm bôn ba, cuối cùng, đã thấy mệt mỏi rồi.
“Nghe nói cách đây rất xa, ngươi không biết phương hướng, e rằng sẽ lạc đường.” Thích Thiếu Thương đứng thẳng dậy, thấy y nhướng mày muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dao-hoa-khai/114865/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.