Trong rương là quần áo sạch sẽ của hai người, được xếp gọn gàng thành từng chồng, dường như Thích Thiếu Thương đã nhờ láng giềng may giúp. Trên chồng quần áo có hai cái tiểu phủ sáng lóa, bên cạnh là một túi vải, y sờ thử, đầy bạc nén nặng trịch, ước chừng khoảng mấy chục lượng.
Thích Thiếu Thương ôn hòa nói: “Tiểu phủ tìm được trên người ngươi, vẫn còn sắc bén lắm, ngươi mang theo phòng thân, mang cả bạc theo nữa.” Ngừng một chút, lại nói:
“Ngươi đã biết cửa mật đạo trong phòng. Tích Triều, nghe ta nói một câu, sau này đừng cậy mạnh, nếu không có mạng, thì chẳng còn gì cả.”
Cố Tích Triều giật mình một chút, lấy tiểu phủ cho vào túi, nhưng lại không động đến ngân lượng, đi vào phòng trong.
Thích Thiếu Thương nghe tiếng y đóng cửa mật đạo, mới chậm rãi khẽ thở phào.
Trong phòng vắng vẻ, sau một lúc không hề có tiếng động, Thích Thiếu Thương nghĩ y đã đi xa, không ngờ thanh âm rầu rĩ của người nọ chợt vang lên: “Huyệt đạo của ngươi hai canh giờ sau sẽ tự động giải, ta đi đây.”
Thích Thiếu Thương khóe miệng khẽ cong lên.
Cố Tích Triều sau khi bị thương thân thể vô lực, cho dù võ công có khôi phục cũng không được đến ba thành. Tuy trở tay không kịp bị y điểm huyệt, nhưng nếu dùng nội công, e rằng không cần đến một canh giờ huyệt đạo sẽ được giải. Thiết nghĩ, đường đến rừng trúc quanh co tăm tối, dù có thế nào cũng mất nửa ngày mới có thể xuống núi, hắn đã tính toán, chắc chắn đủ thời gian bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-dao-hoa-khai/114864/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.