Sáng sớm hôm sau, Cố Tích Triều vừa mở cửa đã thấy thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt y.
“Đại đương gia!”
Thích Thiếu Thương sớm đã bỏ đi chiếc áo khoác da phong trần. Hiện giờ, hắn một thân bạch y cẩm bào, mái tóc cũng được cột gọn gàng, râu cạo sạch sẽ. Trông Thích Thiếu Thương bây giờ đã mất đi rất nhiều những tang thương ngày trước, nhưng lại nho nhã hơn mấy phần.
Thích Thiếu Thương cứ như vậy lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn người bên cạnh cánh cửa ngôi nhà trúc trước mặt.
Cố Tích Triều tươi cười kinh hỉ, nắm tay kéo Thích Thiếu Thương vào nhà, “Ngươi trở về rất đúng lúc, ta có việc phải nói cho ngươi biết”.
“Phải không? Ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây”.
“Ngươi muốn hỏi ta vì cái gì không chịu theo ngươi tới Kim Phong Tế Vũ lâu?”
Cố Tích Triều vừa rót hai chén trà vừa lắc đầu cười nói, “Tâm tư của ngươi ta biết, chính là ta thanh tịnh đã quen, tới đó e rằng không được tự nhiên. Dù sao cách cũng không xa, ngươi nếu muốn trở về đây ở cũng như nhau mà, không phải sao?”
Thích Thiếu Thương im lặng uống trà, mãi lúc lâu sau mới mở miệng nói một câu, “Ở nơi này, so với Kim Phong Tế Vũ lâu, tiện hơn”.
“Đúng vậy, xem ra ngươi nhất thời cũng không bỏ được thói quen”. Cố Tích Triều cười cười vui vẻ. Suốt đêm hôm qua y đã nghĩ kỹ rồi, quyết định đem hết tất cả mọi chuyện nói cho Thích Thiếu Thương biết, giấu giếm hắn lâu như vậy, khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/2160023/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.