Nguyệt lạnh như nước, chiếu sáng nhân gian.
Lục Tiểu Phụng trước nay vẫn rất thích ánh trăng. Hắn còn thường xuyên ôm rượu phi thân lên mái nhà nhà người ta vừa ngắm trăng, vừa uống rượu, quả thực rất hưởng thụ đi!
Chính là, đêm nay, Lục Tiểu Phụng lại thấy ánh trăng trắng bạc này dường như sáng quá. Sáng đến mức làm lòng người không khỏi lạnh lẽo thấu tâm can.
“Nói với Lục Tiểu Phụng, nếu muốn mạng sống của Lệ Nam Tinh, ngày mai giờ tý, mang theo giải dược đến miếu Sơn thần ngoài thành đổi người”.
Tam đại danh bộ đều bị thương, trong đó, Truy Mệnh bị nặng nhất, nếu không phải Lãnh Huyết không để ý đến thương thế của mình truyền chân khí cho Truy Mệnh, chỉ sợ một hơi thở của hắn cũng không giữ được. Hoa Mãn Lâu vẫn chưa tỉnh. Gia Cát Thần hầu hôm nay lại không ở trong Lục Phiến Môn. Cố Tích Triều thực sự đủ ngoan độc!
“Thích Thiếu Thương có biết chuyện này không?”
“Vẫn chưa nói cho hắn biết. Bất quá, ta nghĩ hắn rất nhanh sẽ biết thôi”. Vô Tình vừa được băng bó ngực ‘khụ khụ’ hai tiếng, lấy bình sứ đưa cho Lục Tiểu Phụng.
“Giải dược đây, đi cứu Lệ Nam Tinh đi”.
Lục Tiểu Phụng nhận lấy bình sứ, mày nhíu chặt, đăm đăm nhìn lòng bàn tay mình, “Ngươi tin ta?”
Vô Tình gật đầu cười yếu ớt, “Ta tin ngươi, vì ngươi là Lục Tiểu Phụng”.
Lục Tiểu Phụng cũng cười, má lúm đồng tiền một ẩn một hiện.
“Thời gian vẫn còn một ngày, ta muốn hảo hảo chuẩn bị một chút để đón Nam Tinh về nhà”.
Vô Tình vuốt vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125157/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.