“Nam Tinh…..”
Truy Mệnh vò vò góc áo, áy náy nhìn Lệ Nam Tinh đang im lặng không nói câu nào. Truy Mệnh lại nhìn về phía đại sư huynh cầu cứu.
Vô Tình đặt chén trà xuống, thật lâu sau mới than nhẹ, ‘Truy Mệnh, ngươi thực sự cứ như vậy tin tưởng Cố Tích Triều?’
Lời nói là nghi vấn, nhưng ý định hiển nhiên là chỉ trích.
Truy Mệnh rầu rĩ ngồi xuống, góc áo nãy giờ bị hắn giằng qua giằng lại cơ hồ đã muốn rách. Lại vò vò, nước mắt cũng theo đó lặng lẽ chảy xuống.
‘Ta tin tưởng y, ta vẫn luôn tin tưởng y… Triều Triều tuy rằng tính tình không thật sự tốt, cho tới bây giờ, những chuyện đã làm, y đều không hối không hận, chính là… Tiểu Hoa là ân nhân cứu mạng của y, y… Ta cũng muốn biết a ! Ta cũng muốn biết Triều Triều vì cái gì phải làm như vậy a !! Các ngươi cũng hoài nghi y, vậy tại sao lại mặc kệ mà không tìm y để hỏi cho rõ ràng ?! … Ta cũng rất khó chịu a… Vì cái gì lại đến nước này…’
Truy Mệnh đập bàn, hung hăng sờ soạng lau nước mắt nhạt nhòa trên mặt, hô lớn, ‘Ta muốn đi tìm y !’
‘Truy Mệnh, ngươi đứng lại !’ Vô Tình lên tiếng khiển trách, ‘Ngươi cho rằng Cố Tích Triều sẽ nói chân tướng cho ngươi hay ? Hiện tại, chỉ bằng lực lượng của chúng ta đã không thể ngăn cản Cố Tích Triều nữa rồi, đừng quên người phía sau y chính là Thái Kinh. Chuyện này, vẫn là chờ sư phụ trở về rồi thương nghị lại đi’.
Truy Mệnh cắn môi không nói lời nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125155/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.