“Kiếm của ngươi không có sát khí! Lại rối loạn rồi sao?”
Lãnh Huyết thu kiếm, quay lại nhìn người hắn tôn kính nhất, “Sư phụ, vì sao lại thả Cố Tích Triều tự do không quản đến?”
“Không phải không quản, mà là ta tin tưởng Thích Thiếu Thương”, Gia Cát Tiểu Hoa khoanh tay, khẽ thở dài, “Có Thích Thiếu Thương ở đó, Cố Tích Triều sẽ phải cố kị, không thể dùng thủ đoạn được. Chúng ta hiện tại phải toàn tâm đối phó với bè đảng Thái Kinh. E rằng ngày lành của Lục Phiến Môn… cũng sắp hết rồi!” Trên khuôn mặt đã hằn in dấu vết của năm tháng kia không che giấu được những sầu lo khi chứng kiến thế sự xoay vần, “Kinh thành cũng không còn bình yên đi…”
“Sư phụ, tà bất thắng chính, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Thanh âm lạnh lùng của Lãnh Huyết không che giấu sự kiên định.
Gia Cát Tiểu Hoa nhìn người đệ tử nhỏ nhất trước mặt, bờ vai gầy gò mà lại gánh trọng trách nặng nề không kém các sư huynh. Lãnh Huyết cũng là đứa nhỏ khiến người ta vừa mừng vừa đau lòng a!
Gia Cát Tiểu Hoa vừa cười vừa vỗ vai Lãnh Huyết, “Nói cho cùng, tà bất thắng chính! Chúng ta cứ chờ tin tốt từ Thích Thiếu Thương đi!”
“Cố. Tích. Triều!Ta coi ngươi là tri âm, ngươi lại hết lần này đến lần khác phản bội ta! Ta thực sự muốn đào tâm ngươi ra, xem rốt cuộc nó được làm bằng cái gì?!”
Không phải, không phải như thế…
——————-
“Cố Tích Triều, ngày chết của ngươi tới rồi! Hôm nay ta sẽ vì các huynh đệ trại chủ, và những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.