Trên núi vắng vẻ, những tiếng chim ríu ran dường như chỉ càng khiến không gian trở nên u tịch.
Lục Tiểu Phụng một đường đi tới, không khỏi tán thưởng thiên nhiên tạo vật quả thực thần kì. Sau cơn mưa, khung cảnh càng trở nên đẹp đẽ, tao nhã, thoát tục phi thường.
“Trên Tồ Lai sơn, tại bờ sông Tồ Lai có người ngươi cần tìm”.
Hoa Mãn Lâu chỉ nói địa điểm, không cho biết người nọ danh xưng là gì. Lục Tiểu Phụng đang trầm ngâm suy nghĩ nên làm thế nào để tìm được người kia, thì chợt nghe rừng cây phía trước truyền lại tiếng đao kiếm tương giao.
Ánh mắt thoáng chuyển, Lục Tiểu Phụng điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên một chạc cây đại thụ cành lá rậm rạp lặng lẽ quan sát. Hai người, một già, một thiếu niên đều dùng kiếm, đang đấu qua đấu lại. Nhãn lực Lục Tiểu Phụng quả thực rất tốt, chỉ nhìn một thoáng trong lòng đã hiểu rõ: thiếu niên kia tuy kiếm pháp rất kỹ càng, nhưng so với lão già thì vẫn kém một chút, nếu không dựa vào bảo kiếm trong tay, hẳn không phải đối thủ của lão.
“Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có chịu theo ta trở về xoay chuyển Thiên Ma giáo hay không?”
“Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta đã đứng trước mộ bác mà thề, tuyệt đối sẽ không để Thiên Ma giáo tro tàn lại cháy. Dương Hạo, ngươi muốn ta trở về làm con rối cho ngươi sao, quên đi!”
“Ngươi chết cũng không hối cải, đừng trách ta vô tình!”
Song kiếm trong tay Dương Hạo lập tức vung ra, chặt đứt dây thừng trước mặt, hàng loạt cành trúc ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-cung-troi-cuoi-dat/125143/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.