Lúc Thích Thiếu Thương đến Bạch Gia, đã gần nửa đêm.
Rất lâu trước kia, anh đã biết có một ngôi biệt thự quỷ dị, xung quanh thường xuyên có người vô cớ mất tích, cả thi thể cũng không tìm được, dần dà trở nên heo hút, không ai dám đến gần.
Thích gia cũng có căn dặn, không nắm đằng chuôi dao thì không thể giao thiệp với Bạch Gia. Tuy vậy, lúc còn tuổi trẻ bồng bột, Thích Thiếu Thương từng muốn đến xem thử, lại nghe nói gần đó có một thợ săn đạo hạnh cao thâm bước vào chẳng thể trở ra, nên tạm gác ý muốn đó qua một bên. Hiện giờ nhớ lại, khi đó nếu thật sự đến đây, có phải đã sớm gặp được Cố Tích Triều không?
Trong đêm tối âm trầm khủng khiếp, cách cổng sắt khảm hoa, có thể nhìn thấy những ngọn đèn màu cam leo lắt, bình thường như bao ngôi nhà khác.
Đang chần chừ, cổng sắt tự động mở ra. Bên trong nổi lên một trận gió rét, lá bay tán loạn như mưa, cảnh trí ấm áp biến mất, thay vào đó là hoang tàn hiu quạnh.
Cửu U ngồi trên ghế da giữa phòng khách, khói thuốc lượn lờ, nhìn cửa phòng bị đẩy mạnh.
“Cậu đã đến rồi.” Gã nhiệt tình tiếp đón, như cha mẹ hòa ái dễ gần, nhưng thân thể lại tỏa ra sát khí đằng đằng, nghiệp chướng bủa giăng.
Thích Thiếu Thương đứng tại chỗ, tập trung cao độ, căng thẳng đề phòng đối phương.
Người đàn ông đó nhìn qua chỉ mới bốn mươi tuổi, mang kính gọng vàng, cử chỉ tao nhã.
“Đêm qua Tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-bi-ngan-hoa/1937595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.