Thích Thiếu Thương nhất thời choáng váng, hít thở không thông.
Qua hồi lâu, anh mới đau đớn nói: “Tích Triều, bất luận cậu là ai, người cũng được, cương thi cũng tốt, tôi đều không ngại. Nhưng vì sao hãm hại lão Bát? Vì pháp lực của cậu ấy không cao sao?”
Cố Tích Triều cười lạnh: “Cương thi giết người phải cần lý do à? Muốn giết thì giết.”
Lời còn chưa dứt, bảo kiếm tỏa hàn quang đã đặt trên cổ cậu.
“Tích Triều, vừa rồi trên đường đi xuống đây, tôi vẫn tự nhủ, hình ảnh trong kính không phải là sự thật. Tôi vẫn hy vọng, cậu có thể thề thốt phủ nhận tất cả. Bất luận cậu nói gì, tôi đều nguyện ý tin tưởng! Không ngờ… đáp án lại là thế này.”
Giọng nói Thích Thiếu Thương nhỏ dần, tăm tối.
“Có người nói với tôi, kiếm này chỉ cần nhiễm máu từ tim của cậu là đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi. Tích Triều, tôi không cần làm thợ săn giỏi nhất thiên hạ. Nhưng thù của lão Bát, tôi không thể không báo, cậu có hiểu không?”
Cố Tích Triều nhếch môi, “Tôi hiểu. Ngàn năm qua, tôi giết người hút máu, nghiệp chướng gây ra không sao kể xiết, mạng này bao kẻ muốn lấy. Hôm nay có thể chết dưới Thanh Long kiếm, tôi không oán trách, không hối hận.”
Cậu nhìn thanh kiếm kề bên cổ mình, trầm ngâm một chút, đoạn nói tiếp: “Nhưng tôi có một tâm nguyện chưa đạt được, mong anh có thể thành toàn.”
Thích Thiếu Thương bỏ kiếm xuống, ảm đạm: “Cậu nói đi.”
“Bạch Gia cách đây một trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-co-bi-ngan-hoa/1937591/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.