Giường của Tương Vân Hàng không lớn cũng không nhỏ, hai người ngủ vẫn dư dả. Nhưng đến hơn phân nửa đêm, hai cái người nằm trên giường vẫn chưa ngủ được. 
Trang Liễu cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, nhẹ nhàng trở mình. Bình thường đều ngủ trên cành cây cứng ngắc, y thực không quen nổi loại giường mềm mại này, luôn cảm thấy như đang ngủ trên một khối bông, vừa nhắm mắt sẽ té xuống! Cho nên, y, theo bản năng, càng lăn lại càng dựa vào vật thể cứng rắn duy nhất trên giường. 
Tương Vân Hàng cũng cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng, khi Trang Liễu khe khẽ đụng vào cậu, cậu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, một chiêu ‘mò trăng đáy biển’ mò cả người Trang Liễu qua, hai tay hai chân đè chặt cả người đối phương: “Đừng nhúc nhích a! Nhúc nhích nữa tớ đánh cậu thật đó!” 
Trang Liễu dựa được lưng vào ‘cái đệm cứng rắn’, cuối cùng đã có cảm giác an tâm rơi xuống đất, nên nhanh chóng híp mắt ngủ. 
Tương Vân Hàng lại càng ôm càng nóng, càng nóng lại càng không ngủ được. Tay chân lén lén lút lút chạm chỗ này, chạm chỗ kia, thật đúng là toàn thân chỗ nào cũng mềm a! Thật mềm! 
— 
Buổi sáng ngày hôm sau, Trang Liễu tỉnh trước, tối qua Tương Vân Hàng bị tra tấn quá lâu, nên mới vừa ngủ được mấy chục phút thôi 
Trang Liễu vừa nghiêng mình, liền đối diện với gương mặt phấn chấn còn đang chảy nước miếng của Tương Vân Hàng. Đảo mắt nhìn xuống, thì nhìn thấy thứ cứng rắn gì đó đang đẩy vào cái mông của mình. Trang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau/146370/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.