Chương trước
Chương sau
Lâm Vy về chỗ tiếp tục cầm bút vẽ sơ đồ mạch điện, khi cô nghe thấy câu nói sau cùng của Khương Chương Vân, suýt nữa chọc thủng tờ giấy: "..."

Các bạn trong lớp cúi đầu nhịn cười: "..."

Khương Chương Vân nhìn vào khuôn mặt Giang Túc, sau đó dời tầm mắt xuống, dừng ở bàn của Lâm Vy đang hí hoáy viết: "Lâm Vy, em hãy đọc bài văn của Giang Túc cho các bạn nghe."

Lâm Vy đứng dậy theo thói quen.

"Em không cần đứng, ngồi tại chỗ đọc là được.", Khương Chương Vân tiếp lời.

Lâm Vy ngồi xuống, cô rút bài thi 0 điểm đặt dưới giấy nháp ra, giở tới phần làm văn, vừa nhìn cô đã muốn phì cười ngay lập tức.

Ba mươi mấy học sinh trong lớp chờ vài giây cũng chưa nghe được gì, tò mò quay sang nhìn Lâm Vy.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Vy hít một hơi thật sâu, cô nhịn cười, cố gắng đọc rành rọt như học sinh cấp 1: "Không được đâu cô ơi, sau này đừng tịch thu điện thoại của em."

Khóe mắt Lâm Vy liếc thấy Bạch Kiến gục mặt trên bàn, cười đến nỗi tóc đuôi ngựa cũng rung lên từng nhịp.

Các bạn còn lại hoặc nhấp môi, hoặc bụm miệng, không thì xoay người ra chỗ khác,... Tóm lại âu cũng vì quanh cái tên Giang Túc đã có nhiều câu chuyện rùng rợn nên cả lớp im phăng phắc.

Lâm Vy thấy Khương Chương Vân không lên tiếng nên cô tạm dừng hai giây rồi đọc tiếp: "Không được đâu cô ơi, chỉ vì em không nhìn rõ vài bài cô giảng, lẽ nào cô giận thật sao......"

Cố gắng nín nhịn cả nửa ngày trời, cuối cùng Lâm Vy không kìm được phì cười một tiếng.

Tiếng cười của cô như châm ngòi nổ kéo theo cả lớp cười vang.

Lâm Vy ngượng nghịu ngoái nhìn đằng sau, thấy bạn nào đó vẫn mang khuôn mặt lãnh đạm, giống không nghe thấy gì.

Khương Chương Vân cố gắng nghiêm mặt nhưng rồi cũng cười theo, cô vừa tủm tỉm vừa cầm cây lau bảng gõ lên bàn: "Được rồi, các em đừng cười nữa."

Đợi tiếng ồn ào lắng xuống, Khương Chương Vân nghiêm túc nhìn cả lớp: "Đợt thi này người đạt điểm cao nhất lớp là Lương Tư Thần, 144.5 điểm. Bạn cũng là người được điểm Ngữ Văn cao nhất toàn khối."

"Các em cũng biết, bạn Lương Tư Thần rất có năng khiếu môn Ngữ Văn, đặc biệt ở mảng làm văn. Văn phong của bạn trau chuốt, lãng mạn, tự nhiên, bạn còn nhận được giải thưởng lớn cho cây bút trẻ. Khối 11 lan truyền câu nói, văn chương của Lương Tư Thần chính là mẫu mực, không một sách giải nào sánh bằng. Nhưng đối với riêng cô, bài thi xuất sắc nhất cô từng đọc không phải bài bạn Lương Tư Thần, mà là của một học sinh cô dạy hai năm về trước."

"Học sinh ấy đã nộp cho cô một bài thi mà cô không tìm được bất kì tì vết nào trong đó. Để động viên bạn ấy phát huy, cô cố ý trừ 0.5 điểm. Đề bài liên quan đến Internet, cậu ấy viết về dư luận. Câu chốt cuối cùng vẫn còn khắc sâu trong cô, đó là: Dư luận chẳng khác nào con dao hai lưỡi, có thể cứu người, cũng có thể giết người."

Khương Chương Vân nói xong, ánh mắt cô dừng trên người Giang Túc: "Giang Túc, em thấy có quen không?"

Trong lúc Chương Khương Vân kể, Giang Túc đã bị cả lớp lãng quên, bây giờ lại lần nữa trở thành tâm điểm chú ý.

Đối diện với việc cô chủ nhiệm gọi tên, anh cứ cúi đầu mải miết nhìn mặt bàn, không có ý muốn lên tiếng.

Các bạn ai cũng tinh ý nhận ra người học trò tâm đắc ấy của Khương Chương Vân chính là Giang Túc.

Cả lớp đều biết Giang Túc từng đậu thủ khoa, bài viết trong kỳ thi tuyển ấy được lên báo, anh cũng từng giúp Tứ Trung giành rất nhiều giải thường. Dù cho là người cùng một lớp, không cùng khóa, nhưng từ trong xương tủy mỗi người đều có một ít tự phụ và kiêu ngạo, cảm thấy lời đồn về Giang Túc có hơi thái quá.

Khương Chương Vân là giáo viên chủ nhiệm của lớp, khó trách việc cô hà khắc với điểm của các bạn, cho dù đây là ban tự nhiên.

Rất nhiều lớp tự nhiên có thành tích Ngữ Văn không bằng lớp xã hội, nhưng riêng khóa này thì khác, vì được Khương Chương Vân nghiêm khắc dạy dỗ nên thành tích không hề thua kém lớp chọn ban xã hội.

Có thể đạt được mức độ này là vì Khương Chương Vân rất hà khắc, không cần biết thi tốt tới đâu, cô ấy vẫn sẽ tìm một lỗi nhỏ ra khiển trách. Mãi tới nay cô mới khen ngợi một người.

Lúc đầu còn ngỡ cô khen Lương Tư Thần, hóa ra là cô đang khen Giang Túc.

Giang Túc của quá khứ.

Ánh mắt mọi người nhìn Giang Túc cũng ít nhiều có sự thay đổi.

Nhất là câu văn mà cô chủ nhiệm đọc lại, viết không tệ.

Khương Chương Vân thấy Giang Túc im lặng, cũng không ép Giang Túc phải trả lời, "Được rồi, phần tổng kết kỳ thi cuối tháng đã xong, cười cũng đã cười, giờ cô bắt đầu giảng bài..."

"À đúng rồi, Giang Túc, dù sao em cũng chẳng nghe giảng, nếu đã không muốn nghe thì tốt nhất em chép đáp án đi, bài thi của Lâm Vy không phải em đang cầm sao? Chỗ sai cô đã giúp bạn ấy sửa lại, giờ em đứng đó chép toàn bộ đáp án ngay ngắn cho cô, chép không xong trong tối nay thì em đừng mong về."

Khương Chương Vân gọi tên Giang Túc lần hai làm tất cả ánh mắt lại đổ dồn về hàng cuối cùng.

"Đừng ngoái nhìn phía sau nữa, nhìn lên đây cho cô, nhìn cô này, cô không có chỗ nào xấu hơn Giang Túc đâu." Khương Chương Vân cầm phấn gõ lên bảng.

Một lớp ba mươi mấy đứa nhanh chóng xoay đầu nhìn lên bảng, chỉ duy nhất Lương Tư Thần ở đằng trước chăm chú quan sát Giang Túc thêm hai lần.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ?

P/s: Vì để phù hợp thì từ chương này bọn mình sẽ thay "nhất ban" bằng "lớp chọn" nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.