Vốn tưởng rằng gặp được một con mèo nhỏ đáng yêu, ai ngờ lại là một con mèo hoang.
Lại còn không phải là mèo hoang bình thường.
Giang Túc sờ sờ vào cái cúc áo, thầm nghĩ: Rung động.
* * *
Mặc dù Lâm Vi và Giang Túc ở cùng một tầng, hai ngày tiếp theo, Lâm Vi có ra ngoài mấy lần, nhưng đều không bắt gặp Giang Túc.
Lâm Vi nghĩ, tám phần là tại vì hôm thứ sáu kia số lần cô và Giang Túc gặp nhau quá nhiều, cuối cùng ông trời cũng phát hiện ra BUG rồi, nên đã thức cả đêm để sửa lại.
Tối chủ nhật có tiết tự học, kể cả là học sinh ngoại trú, sáu giờ tối chủ nhật cũng bắt buộc phải đến trường.
Các thầy cô giáo ở Tứ Trung trước giờ vẫn luôn có thói quen, chiếm dụng thời gian giờ tự học để giảng đề hoặc là cho thi thử.
Chuông tự học tối vẫn chưa kêu, giáo viên toán đã đem theo bài thi của tiết tự học tối tuần trước bước vào lớp.
Giáo viên dạy toán tên Tăng Giảm, cực kỳ thích Lâm Vi, vậy nên việc đầu tiên khi cô bước vào lớp chính là đem bài thi để lên trên bàn của Lâm Vi: "Lâm Vi, trả bài."
Tăng Giảm có thói quen, cho dù là kỳ thi lớn hay nhỏ, lần nào cũng sẽ chấm điểm, còn xếp bài theo thứ tự từ điểm cao đến điểm thấp.
Lâm Vi theo thói quen lấy bài thi bên trên cùng đặt luôn xuống bàn mình, sau đó mới cầm những bài khác, "từ phố đến ngõ" dọc theo lối đi bàn học bắt đầu trả bài cho mọi người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/163417/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.