Hai người trầm mặc một hồi, tầm mắt của Giang Túc rơi xuống áo khoác của Lâm Vi, anh nhìn chằm chằm hai giây vào chỗ ống tay áo bị mất một chiếc cúc của cô, vươn tay ra ngăn cửa thang máy tự động đóng lại, nói với cô: "Không vào à?"
Lâm Vi chưa phản ứng kịp: "..."
Giang Túc nhếnh đuôi mắt, nhìn cô gái kia vẫn chưa phản ứng lại, bèn nói: "Không về nhà à."
Lâm Vi ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại thì ra là anh ấy cố tình dừng thang máy lại để đợi cô.
Không ngờ cái tên thánh viết tắt kia cũng tâm lý ra phết.
Lâm Vi "ồ" một tiếng, lập tức đứng thẳng người lên, đi vào trong thang máy.
Giang Túc không nhanh không chậm bỏ cánh tay đang giữ cửa thang máy xuống, sau đó ấn số tầng đi lên.
Cửa thang máy đóng lại, không gian nhỏ hẹp bên trong thang máy cực kì yên tĩnh.
Trong lúc thang máy đi lên, hai người vẫn luôn yên lặng.
Lâm Vi thi thoảng khẽ ngước mắt đánh giá người bên cạnh.
Cô chỉ có thể nhìn được nửa mặt bên trái của anh, sạch sẽ rất đẹp, không có vết xước nào, thiếu chút hoang dã, nhưng lại thêm vài phần khí chất cao quý. Anh ung dung bình thản đứng dựa người vào thang máy. Dáng người cao gầy lộ ra vài phần lười biếng.
Da anh thật sự rất trắng, người thì ở ngay trước mặt, nhưng lại khiến bạn cảm thấy có chút xa vời, làm thế nào cũng không tiến gần lại được.
Nhìn trộm mãi, Lâm Vi phát hiện Giang Túc cũng đang nhìn trộm cô.
Cô thầm quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-cau-minh-noi-la-duoc/163416/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.