Dương Dực, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục mầm non trường đại học danh tiếng thành phố H, hiện đang nhậm chức tại trường mầm non địa phương, từ khi trở thành giáo viên mầm non, tục xưng: bảo mẫu.
Trước kia khi ở tuổi 13, thầy Tiểu Dương từng có một cái nhũ danh: gọi là ‘em bé’, tất cả lỗi lầm đều do ông trời đem hết gien tốt của bố Dương mẹ Dương nhét cho Dương Dực: khi còn nhỏ, mắt thì to, tóc ngắn mềm mại, lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy, khuôn mặt tròn tròn trắng hồng như trái táo, còn có đôi môi căng mọng hồng hào, Dương Dực so với mấy con búp bê tinh xảo trong cửa tiệm đồ chơi không thua kém chút nào. Thậm chí lúc Tiểu Dương Dực cười lên, đôi mắt còn biến thành vầng trăng non lưỡi liềm, hai bên gò má cao xoáy sâu thành núm đồng tiền, khiến cho người ta chết mê chết mệt.
Hàng xóm cùng phố, bác trai bác gái đều yêu thích khuôn mặt của Tiểu Dương Dực, giống như gặp được thiên thần nhỏ, thân mật đặt cho cậu cái tên ‘em bé’.
Lúc đầu, nhũ danh ‘Dương em bé’ này chỉ có trưởng bối yêu quý gọi cục cưng Tiểu Dương Dực, chỉ là, không biết thằng nhóc gấu đen nào đem cái nhũ danh này rêu rao đến trường, từ đó bạn học cùng lớp cũng bắt đầu gọi ‘em bé’ đến khi trưởng thành, ngắn gọn hô một tiếng ‘em bé’ là xong. 13 tuổi là lúc tâm lý trẻ nhỏ vô cùng mẫn cảm, Tiểu Dương Dực sau lần thứ n bị các bạn học chọc chọc lúm đồng tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh/2338742/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.