Trẻ con là một loại sinh vật tương đối thần kì, một giây trước còn đang lăn lộn gào khóc trên mặt đất, thế mà một giây sau đã có thể ngay lập tức mặt đầy nước mắt nhìn bạn cười to. Cũng có lúc có vài chuyện bạn vốn đã vứt nó vào một góc trong đầu, sớm quên không còn gì, thì thằng nhóc ấy lại có thể nhớ rõ rõ ràng ràng.
“Anh tiểu Dương, mau nhìn, mau nhìn, cậu của em ở đây này!” Sau một tuần sự kiện bạn nhỏ Lăng Ninh tuyên bố tuyên ngôn đòi kết hôn, vào buổi sáng đẹp trời nào đó, Dương Dực được diện kiến vị cậu nhỏ thần bí kia của Lăng Ninh: một thân tây trang đen tuyền thẳng tắp, tóc nâu đậm cắt ngang trán hất gọn ra đằng sau, ngũ quan anh tuấn được trưng diện toàn bộ. Phía sau cặp mắt kính gọng đen huyền là đôi mắt phượng hẹp dài, lúc này đang phát ra ánh sáng dìu dịu.
Thực sự là một sự di truyền gen hùng mạnh, âm thầm so sánh khuôn mặt của hai cậu cháu, lại nhớ đến việc trước kia có gặp qua ông bà Ninh, Dương Dực liền thu được kết luận, cảm khái: lớn lên đều đẹp trai như vậy…
“Chào anh, tôi là cậu của Lăng Ninh, Lăng Vân.” Cậu Lăng cười lên khiến người ta hoa mày chóng mặt, thật dễ dàng choáng váng.
“Chào anh, tôi là Dương Dực, thầy giáo của Lăng Ninh.” Dương Dực vươn tay phải ra bắt tay biểu thị sự lịch sự, vừa định thu tay về, bạn nhỏ Lăng Ninh đứng giữa hai người liền hưng phấn nhảy nhót tưng bừng: “Anh tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh/2338740/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.