Xe vững vàng hòa vào dòng xe cộ.
Nam Âm quay đầu nhìn cảnh tượng không ngừng lùi lại ngoài cửa xe, nhớ lại hành động vừa nãy của Giang Kinh Tá, khóe môi không nhịn được hiện lên ý cười.
Đèn đường mờ nhạt phản chiếu lên cửa kính xe, tay trái vân vê đai an toàn đột nhiên bị nắm lấy, một mảnh ấm áp bao trùm theo.
Ánh đèn chợt lóe lên mặt anh, Nam Âm nhìn sườn mặt Giang Kinh Tá, cổ tay chuyển động, không rút ra được, có chút bất đắc dĩ mở miệng, “Anh không lo lái xe mà nắm tay em làm gì?”
Xe đột nhiên rẽ ngoặt, tiếng ồn ào huyên náo dần biến mất.
Bên ngoài một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có mấy tiếng còi xe vang lên, Nam Âm xuyên qua kính trước của xe, nhìn cách đó không xa, vài bóng người lay động dưới ngọn đèn.
“Nắm tay em mới lái xe được.” Giang Kinh Tá nói xong, tay nắm Nam Âm dùng sức giơ lên bên môi, cánh môi mềm mại rơi lên mu bàn tay.
Bên trong xe không bật đèn, trong một mảnh u ám, đôi mắt Giang Kinh Tá sáng lên, Nam Âm lờ mờ chống lại ánh mắt của anh, trơ mắt nhìn anh hôn mu bàn tay mình, hai má không nhịn được có chút nóng lên.
Cảm nhận được là một chuyện, mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Nhìn thấy sự hứng thú trong đáy mắt anh, giống như đang nhìn sự ngượng ngùng của cô, nghĩ đến chính mình luôn bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, ma xui quỷ khiến, đợi đến khi xe chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-mot-chut/3590950/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.