Editor: Nghiên 
Beta: Nguyệt Nguyệt 
36 
Lão Trần uống rượu rất nhiệt tình, mọi người kính rượu, anh liền nể tình uống hết. 
Khi ngồi tàu điện ngầm trở về, anh đã có chút men say, trên mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng mơ màng không bình thường. 
Tôi rất vất vả mới tìm được một chỗ để ngồi xuống, đang chuẩn bị nói với anh hai câu, xem anh say tới trình độ nào, trước mắt bỗng xoay chuyển một cái. 
Giây tiếp theo, chỉ thấy người cao hơn tôi một cái đầu đang ngồi xổm trước mặt tôi như một con chó nhỏ, vươn hai tay ôm lấy đùi tôi. 
Cả người tôi cứng đờ, dù làm như thế nào cũng không khiến anh buông tay được. 
Người bạn bên cạnh lộ ra vẻ mặt đứng đắn nói: “Tựa đề của báo ngày mai tôi đã nghĩ xong giúp hai người rồi —— nữ tác giả xinh đẹp ngồi tàu điện ngầm về nhà, gặp một người đàn ông xa lạ mạnh mẽ ôm đùi không buông.” 
Tôi: “……” 
37 
Lão Trần ra nước ngoài trước, tôi dặn dò anh ra ngoài nhớ phải chăm chỉ luyện tập, chàng trai phải viết chữ thật đẹp mới có thể giữ chặt cô gái của mình. 
“Đây là đạo lý gì vậy?” Anh hỏi. 
“Đạo lý lớn của nhà họ Dung.” 
“Vậy em mua bút cho anh đi.” 
“Được chứ, anh muốn bút loại nào?” 
“Em nói tính toán của mình trước đi, có thể chi bao nhiêu tiền cho anh?” 
Tôi tự hỏi một lát: “Tính toán của em chính là mua thứ mà anh thích.” 
Ang cười, sờ sờ đầu tôi: “Anh có tiền, em không cần mua cho anh.” 
“Vậy vừa rồi……” 
“Vừa rồi chỉ thử em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-la-dieu-duy-nhat-em-biet-lam/996198/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.