Editor: Trần Huy
Beta: Nguyệt Nguyệt
20
Vào mùa hè năm 2016, tôi sắp đi du học ở Bắc Kinh, lão Trần muốn bay đến Indonesia làm phiên dịch cho bất cứ công ty nào.
Tôi muốn đi du học ba năm, amn theo lĩnh vực ấy cũng hơn một năm.
Tôi hỏi anh: “Anh ở nơi đất khách nơi người, anh có sợ không?”
“Sao anh phải sợ?”
“Em đã trưởng thành với nhan sắc tuyệt trần như vậy, anh có thể không sợ sao?”
Anh dường như có chút suy nghĩ, gật đầu kiểu biết nghe lời, trả lời: “Sợ, chắc chắn là sợ.
Tại sao em lại làm ra bộ mặt như vậy, bản thân lại không tự hiểu, không biết phải đắc tội bao nhiêu người. Anh thật sự sợ em đắc tội với quá nhiều người, đến lúc đó sợ anh sẽ không nhận ra em.”
“Cút đi!” Tôi không thể nhịn được nữa mà thét lên.
21
Hôm sau, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lôi kéo lão Trần tiếp tục đề tài này.
“Nói thật, em bây giờ đã xinh đẹp hơn rồi, tính cách cũng rất tốt, tài năng lại không ít, tính tình lại hài hước, năng động đáng yêu……” Sau một hồi những câu khen ngợi, tôi lại nói vấn đề chính, “Anh thật sự sẽ không sợ em chạy theo người khác sao?”
Anh nhìn từ trên cao xuống, không chút để ý mà nhìn lướt qua chân tôi: “Chân en rất ngắn, có thể chạy rất xa? Một giây là anh sẽ đuổi kịp em.”
“Cút đi!”
22
Lần thứ ba lúc tôi đề cập đến chuyện này là khi chúng tôi đang ăn lẩu.
Tôi vừa xoa bụng vì no vừa hỏi anh: “Anh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thich-anh-la-dieu-duy-nhat-em-biet-lam/996197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.