"Giang đại nhân, chuyện này nô tài cũng không biết, chỉ là sau khi hoàng thượng đến đại lao xem Thất vương gia thì tâm trạng rất không tốt, ngay lập tức hạ đạo thánh chỉ này." Hỉ công công rũ mi nói.
Giang Chiêu vừa nghe thấy việc này liên quan đến Thất vương gia, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi, Thất vương gia là kẻ tiểu nhân, không chừng đã nói gì đó vu hại Phong Đường.
"Hỉ công công, bây giờ hoàng thượng có ở trong cung không?" Giang Chiêu lại hỏi.
"Hoàng thượng biết Giang đại nhân sẽ tiến cung nên đã sai nô tài báo cho đại nhân là ngài không cần đi. Hoàng thượng sẽ lo liệu chuyện này."
Hỉ công công truyền lời xong thì thở dài một hơi rồi rời đi, để lại một mình Giang Chiêu đứng trong hậu viện. Đôi mắt Giang Chiêu vốn trong trẻo giờ phút này lại lạnh lùng, lộ ra hết vẻ sắc bén vốn có.
Đến Hình bộ, Hình bộ theo lệnh không dám để Giang Chiêu gặp mặt Phong Đường. Tìm hoàng thượng, hoàng thượng lại tránh mặt không gặp.
Giang Chiêu không biết làm cách nào đành phải tiến cung thêm lần nữa, sau đó lại cho người đến U Châu truyền tin cho Thái úy.
Ngày thứ năm Giang Chiêu tiến cung, hoàng đế rốt cuộc cũng chịu gặp mặt.
Khi ấy hoàng đế đang vẽ tranh, Giang Chiêu quỳ một lúc lâu trên mặt đất mới nghe thấy hoàng đế khẽ nói: "Giang khanh, bình thân." Giang Chiêu đứng dậy, hai chân tê cứng mất cảm giác vì quỳ lâu không đứng vững được, loạng choạng một lúc, hoàng đế bèn tiến lên đỡ hắn, Giang Chiêu vội nói: "Vi thần tội đáng muôn chết."
Hoàng đế nhìn vẻ mặt ấm áp và đôi mắt trong trẻo của hắn thì cười nhạt, từ từ buông tay ra rồi lát sau mới nói: "Giang khanh lần này lại vì Phong Đường mà đến."
"Hoàng thượng chắc chắn biết rõ, Phong Đường tuyệt đối không có ý mưu phản." Giang Chiêu hai tay ôm thành quyền, chân thành nói.
"Trẫm đương nhiên biết là không phải." Hoàng thượng chậm rãi nói từng chữ, trên mặt mang theo nét cười lạnh lùng. Giang Chiêu có chút không rõ ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, hoàng thượng lạnh nhạt nói: "Thất hoàng đệ cũng nói như thế, chuyện này làm trẫm không thể nào không hoài nghi hắn, trẫm không thể lấy giang sơn ra để đùa giỡn được."
Giang Chiêu ngạc nhiên mà còn chưa kịp mở miệng thì hoàng thượng đã nói: "Tại sao ngươi lại năm lần bảy lượt tiến cung thay hắn cầu tình? Chỉ vì hai người có tình kết nghĩa hay có điều gì khó nói." Hoàng thượng nói xong, ánh mắt y chợt lóe lên nhưng tia sáng mơ hồ.
Giang Chiêu định thần lại, trịnh trọng nói: "Hoàng thượng, vi thần và Phong Đường nói xa lạ thì là huynh đệ kết nghĩa, nói gần gũi thì hắn là tri kỉ của thần. Tuy thần có lòng riêng nhưng với Phong Đường thì thần có thể lấy đầu đảm bảo, rằng hắn tuyệt đối không có ý mưu phản. Mong hoàng thượng cho thần thư thả thời gian, thần chắc chắn sẽ rửa sạch oan khuất, trả lại trong sạch cho hắn."
Hoàng đế nghe vậy, ý dịu dàng trong ánh mắt chợt tắt, sau đó rất lâu mới nói: "Ngươi xem kỹ năng vẽ tranh của ta thế nào?"
Giang Chiêu có hơi khó hiểu nhận lấy giấy tuyên từ tay hoàng đế, vừa nhìn bức tranh, sắc mặt y ngay lập tức trầm xuống.
Trên giấy tuyên trắng như tuyết là một nam nhân đứng trên vách núi, tay cầm trường kiếm oai phong, áo xanh bay bay, dung mạo tuấn tú.
Chỉ với vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra một người thanh nhã, nhưng điểm kỳ lạ duy nhất là người đó không có đôi mắt.
"Ngươi cảm thấy bức tranh này như thế nào?" Hoàng đế nhìn Giang Chiêu nhẹ giọng hỏi. Tay Giang Chiêu mềm nhũn, bức tranh im hơi lặng tiếng rơi xuống đất.
Hoàng đế cười nhạt, nhìn Giang Chiêu nói: "Ngươi đến chỗ Phong Đường rồi cho trẫm đáp án, trẫm chờ ngươi."
Giang Chiêu như người mất hồn ra khỏi Bàn Long điện. Hoàng đế nhẹ nhàng cười, nhặt bức họa cuộn tròn dưới đất lên, trầm tư một lúc lâu rồi cầm lấy bút vẽ lên chỗ trống trên gương mặt, vẽ một đôi mắt trong veo vô cùng nhưng lại xa không thể chạm tới.
Giang Chiêu đi đến thiên lao của Hình bộ nhưng lần này không có ai cản hắn nữa.
Hắn đi vào trong, lần này Phong Đương không có một vết thương nào, áo trắng tiêu dao. Phòng giam được bố trí vô cùng ấm áp, có giường có bàn, nếu không phải có lính gác canh giữ thì hắn gần như sẽ cho rằng mình đang lạc vào nhà của dân thường.
"Này mèo ba chân, vẻ mặt hoảng hốt như vậy là sao? Xảy ra chuyện gì rồi?" Phong Đường ngồi trên ghế dài, ngẩng lên nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Chiêu hỏi, sau đó như chợt như tới chuyện gì liền cuống quít đứng thẳng lên nói: "Có phải vết thương sau lương ngươi vẫn chưa lành mà đã chạy đi làm việc lung tung, làm nó vỡ ra rồi không đấy." Nói xong vẻ mặt của Phong Đường liền nghiêm nghị hẳn.
Giang Chiêu không nói được trong lòng mình đang có cảm giác gì, cầm ly rượu trên tay nói: "Vết thương đã sớm không còn gì đáng lo ngại rồi nhưng người nên lo là vị Tam Chích Thủ này đấy, ngươi ra vào nhà lao thường xuyên còn hơn cơm ta ăn ngày ba bữa nữa." Giang Chiêu lắc đầu nói, biểu tình bất đắc dĩ.
Trong nháy mắt có một người tiến đến cầm ly rượu trên tay của hắn, ngửi rồi bảo: "Quả nhiên rượu nữ nhi hồng vẫn là tốt nhất." Phong Đường thích uống nhất chính là rượu nữ nhi hồng ủ 18 năm.
Giang Chiêu nhìn vẻ mặt không quan tâm chuyện gì chỉ muốn uống rượu của Phong Đường, đột nhiên hỏi: "Phong Đường, nếu ta nói tai họa lần này thực sự khó tránh, ngươi có hối hận không?" Lời này vừa nói ra, tay cầm rượu của Phong Đường hơi dừng lại, đặt bình rượu xuống nhìn Giang Chiêu nói: "Sao lại hỏi vậy?" Giang Chiêu không nói gì, sắc mặt có hơi khó coi.
"Sớm đã nghĩ tới Thất vương gia cáo già như vậy chắc chắn sẽ không để yên, chắc chắn là hắn đã hắt nước bẩn lên đầu Phong gia gia ngươi đây chứ gì." Phương Đường đứng lên bình thản nói.
Giang Chiêu miễn cưỡng cười một cái, Phong Đương thấy thế bèn tiến lên nhéo khuôn mặt căng cứng của hắn: "Ngươi đúng là thích lo lắng mà."
"Phong Đường, ta..." Giang Chiêu muốn nói nhưng lại không có cách nào mở miệng, Phương Đường nhìn hắn thản nhiên cười: "Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, có khi nào sợ chết đâu, cùng lắm hai mươi năm sau lại làm một trang hảo hán."
Giang Chiêu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn thì cười chua xót: "Tuy là như thế, danh tiếng tuy chỉ là hư vô nhưng sống trên đời liệu có mấy người thực sự không quan tâm, ngay cả ta cũng không dám nói hai chữ 'chắc chắn'."
"Điều này cũng không đúng, nếu không làm ra việc gì mà cứ chết như vậy thì có hơi uất ức. Trái lại cũng vậy, nếu ngươi vô tội rời đi lại để lại cho thế nhân một chứng cứ phạm tội không rõ ràng thì thực sự khiến người ta vui vẻ không nổi." Phong Đường thuận miệng nói.
Giang Chiêu nghe xong sắc mặc trầm tư: "Ngươi có đông đảo huynh đệ ở chốn giang hồ, nếu như thực sự đến đường cùng, họ tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến. Cũng có thể là muốn ngươi còn sống nhưng phải trốn tránh cả đời, với tính tình của ngươi chắc chắn không chịu sống hèn như vậy, kiểu gì cũng sẽ thà chết còn hơn. Chết, thì trên lưng đeo tội bất trung bất nghĩa, sống, lại chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày."
Phong Đường nghe Giang Chiêu nói xong cười vang, y phục màu trắng bạc rất lóa mắt: "Cuộc đời này để có được một tri kỉ đúng không dễ." Mắt hắn híp lại nhìn Giang Chiêu, Giang Chiêu rũ mắt nhìn lại hắn nói: "Phong Đường, ngươi vốn bướng bỉnh không gì có thể trói buộc được. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ngươi vẫn nên về giang hồ thong dong tự tại đi thôi."
Phong Đường nghe xong lông mày dựng ngược muốn nói tiếp nhưng khi thấy biểu tình đau khổ của Giang Chiêu thì ngưng lại.
"Ta nói này mèo ba chân, vẻ mặt của ngươi nãy giờ là sao đấy. Phong gia gia của ngươi cần người lo lắng cho sao. Yên tâm đi, thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng*." Phong Đường cố ý thần bí nói.
Giang Chiêu nghe xong nhàn nhạt cười, ngay sau đó đứng lên nói: "Rượu này là mang đến cho ngươi, chính mình tự bảo trọng cho tốt."
* Thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng: có nghĩa là không cần phải lo lắng trước, và vấn đề luôn có thể được giải quyết đúng lúc.
Phong Đường nheo mắt nhìn Giang Chiêu, không biết vì sao lại vô thức túm lấy tay người nọ, Giang Chiêu nhướng mi nói: "Sao vậy, còn chuyện gì cần ta giải thích à?" Phong Đường sờ mũi cười nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn bảo ngươi lần sau đến nhớ mang theo nhiều rượu."
Mắt Giang Chiêu lóe lên rồi sau đó cười nói: "Được."
Phong Đường nhìn Giang Chiêu rời đi, trong lòng lặng lẽ nổi lên cảm xúc không biết tên...
Theo lời quan ngự sử nói khi đó thì đêm hôm ấy ông thấy Giang đại nhân đi tới đi lui nhiều lần trên ngự phố....Sắc mặt hết sức tiều tụy.
Khi Giang Chiêu vào cung dần dần sáng, Hỉ công công đứng bên ngoài Bàn Long điện mở to, nhìn thấy Giang Chiêu mặt mày hớn hở nói: "Giang đại nhân, vạn tuế gia đã đợi một đêm, cuối cùng ngài cũng tới, mời ngài vào."
Đèn trong điện Bàn Long sáng rực giống mấy ngàn ngọn đèn hắn nhìn thấy dưới chân núi Thanh Sơn, hắn cúi đầu đẩy cửa đi vào, không lâu sau cánh cửa đã bị đóng sầm lại....
Hỉ công công đứng ngoài cửa nhẹ giọng thở dài, đáng thương anh hùng khí đoản.
Sáng sớm ngày hôm đó, lần đầu tiên hoàng đế không thượng triều. Văn võ bá quan tiến đến hỏi thăm đều bị Hỉ công công chặn đứng, nói vạn tuế gia trong người không khỏe nên hôm nay không thượng triều. Mọi người hành lễ ở ngoài cửa rồi lát sau liền rời đi...
Giữa trưa, hoàng đế từ điện Bàn Long đi ra, hắn chỉ hỏi Hỉ công công mọi việc làm tốt không. Hỉ công công cung kính nói, Phong Đường đã được yên lặng đưa đi, kiếp này sẽ không bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa. Nghe vậy, hoàng đế cười nhạt, mặt mày thư thái... Trong lòng Hỉ công công lạnh lẽo... Thân ở địa vị cao, thời gian năm năm cuối cùng là dài hay ngắn?
Hỉ công công phụng mệnh hoàng đế vào trong điện Bàn Long, bên trong tràn ngập hương vị tình dục. Hỉ công công nhìn thoáng qua người nằm trên long sàn được chăn vàng che phủ. Nam tử ngủ say, chân mày hơi nhíu, gương mặt tuấn lãng tiều tụy, mi mắt ướt át. Hỉ công công đột nhiên nhớ hoàng đế từng nói qua người nọ giống như chim, nếu muốn có được đến tay thì phải chặt đứt cánh. Hiện tại người này bị hoàng thượng trói buộc lại, chỉ sợ sự trong trẻo trong đôi mắt kia sau này sẽ chẳng còn rõ nữa rồi...