? Edit: Pluto
? Beta: Aleskov
______________________________________________
Giang Chiêu hiểu rằng hoàng đế không muốn truy cứu trách nhiệm, liền nói: "Vi thần thay mặt Phong Đường cảm tạ hoàng thượng."
Hoàng đế do dự ừ một tiếng. Giang Chiêu nhìn sắc trời bên ngoài: "Trời đã muộn rồi, vi thần xin cáo lui."
Hoàng đế nhìn Giang Chiêu, sau đó khẽ mỉm cười ấm áp tựa như gió xuân, như hoa nở rộ trong sơn cốc: "Giang khanh, trời cũng muộn rồi, chỉ sợ cửa cung đã đóng, ta và ngươi quen biết đã mấy năm lại chưa từng ngồi một chỗ nói chuyện cẩn thận với nhau. Hôm nay vừa hay cũng là phiên trực của ngươi, ở lại trong cung một đêm hàn huyên vài câu với trẫm đi."
"Việc này..." Giang Chiêu dù biết hoàng thượng nói có điểm không hợp lý, nhưng lại không biết phải từ chối ra sao, đành đáp:"Vi thần lĩnh chỉ."
Hoàng đế nở nụ cười vui vẻ.
Ngay sau đó, ngự y tiến lên đổi thuốc cho Giang Chiêu, cẩn thận nhắc nhở hắn về chế độ ăn uống những chuyện cần chú ý rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hoàng đế vốn muốn cho Giang Chiêu nằm trên giường trò chuyện cùng mình, nhưng Giang Chiêu lại không chịu, vì thế hai người cùng đứng dậy ra gian ngoài.
Gian ngoài hương khói lả lướt bay, giấy Tuyên Thành trắng như tuyết được đặt trên ngự án*, trên mặt giấy có bóng dáng mấy ngọn núi xanh, bút đặt lộn xộn một bên, xem ra là vừa đặt bút lúc nãy. Giang Chiêu nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh không một gợn sóng.
*Ngự án: bàn làm việc của hoàng đế.
"Giang khanh không cần câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve/982753/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.