Vào xuân, mọi người cũng thoát khỏi tấm áo choàng dày, chuyển sang áo ngắn, không có áo choàng che giấu, bụng Thập Thất phồng cao thấy rõ, rất ít ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại trong biệt viện Đông Hồ.
Buổi sáng ngủ no tỉnh dậy, ra sân đi vài vòng, hoạt động lưng bụng một chút, chỉ là dáng vẻ ngốc ngốc thường khiến Thập Nhị trốn trong chỗ tối cười điên cuồng; buổi trưa ăn thức ăn do Ảnh Thất đặc biệt chuẩn bị, rất bổ cũng rất không hợp khẩu vị, nhưng Thập Thất vẫn rất hợp tác ăn hết hơn một nửa; chiều ngủ một chút, sau đó Cốc Duy Kinh sẽ đến kiểm tra, xong rồi ra sân trò chuyện với mọi người giết thời gian, hoặc xem tin tức của chủ tử gửi về; buổi tối không thể thức khuya, cho nên ăn cơm xong thì ngủ sớm, cùng làm bạn chỉ còn mỗi cái vò nhỏ mà thôi.
Hôm nay Kha thiếu lại rảnh rỗi đến chơi, nói văn vẻ là đến thăm nghĩa tử. Nhìn bộ dáng hắn nhìn bụng Thập Thất cười nhỏ dãi, Ảnh Thất không thể không cảnh báo: “Thập Thất hiện tại không như trước, không thể tùy tiện đụng vào bụng đệ ấy, Kha công tử ngài nhìn xem đỡ vậy.”
Kha Vi Khanh chẹp chẹp miệng, vứt một cái hộp cho Ảnh Thất, “Chuyện này đương nhiên là bản thiếu biết, đây là quà bản thiếu tặng nghĩa tử, hy vọng sau khi nó ra đời bình an rồi sẽ thân thiết với nghĩa phụ, ha ha ha ha~” Nói xong còn cười trộm, không biết đang tự kỉ gì trong đầu.
Ảnh Thất mở ra xem, trợn to mắt, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-ve-sinh-banh-bao/2787813/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.