Đến sáng ngày 26 tháng 2 âm lịch, hai vợ chồng Trình Kiến Quốc ở trong cửa hàng bán xúc xích cho bác Thái, xếp xúc xích lên xe hàng rồi mang theo ba đứa nhỏ đến quận đi hội chợ.
Trong mắt Trình Tri Ân, đây không được gọi là đi hội chợ, hai bên con đường hẹp đi vào phiên chợ trong trấn bày ra đủ các loại sạp hàng. Hiện tại trong quận đã có những khu thương mại cố định, tuy không có tòa nhà cao tầng, nhưng mấy dãy nhà hai ba tầng mọc lên san sát nhau, mấy chục cửa hàng lớn nhỏ vây thành một khu chợ. Hàng hóa rực rỡ được bày bán tại các cửa hàng và quầy hàng khác nhau. Đường phố tấp nập người qua lại, đủ các loại tiếng loa đinh tai nhức óc rao bán.
Lương Viễn đã lâu không thấy cảnh tượng này, hoạt động như ở quận thế này sẽ bị phạt nếu diễn ra ở thành phố. Các thương nhân chất đống hàng hóa ở cửa, hơn nữa ven đường bày đầy các loại quầy hàng, người trong thôn tụ tập mua đồ ở quận, mọi người đành phải đi bộ trên đường.
Trên phố mọi người đi bộ thành từng nhóm, thỉnh thoảng dừng lại để chọn hàng hóa tại các quầy hàng.
Trên đường, người đi xe đạp ấn chuông, chuông leng keng lướt qua dòng người đi bộ; thanh niên hớt hải chạy xe máy lạng lách dừng lại bên đường, lạnh lùng bước xuống, đẩy kính râm trên mặt, rút chìa khóa bước vào cửa hàng. Một người nào đó không biết xấu hổ chen lấn người khác, dẫn tới một trận chửi rủa. Người lá gan lớn thì đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tran-an-vien/1101004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.