Trình Tri Ân cùng Lương Viễn nhanh chóng đi tắm rửa, vốn tưởng rắng sắp được về nhà sớm một chút, nhưng Lương Viễn bị bà Lương kéo đến hỏi đông hỏi tây. Trình Tri Ân chán nản phải đi cùng anh. Hỏi thăm cái thứ xong bọn họ liền mau chóng chạy về nhà, phát hiện Trình Tri Gia đang dẩu mông, đang lục lọi túi xách của Lương Viễn.
Trình Tri Ân biết Lương Viễn ghét nhất là bị người khác đụng vào đồ của mình. Khi còn nhỏ, cả hai từng vì chuyện này mà suốt ngày đánh nhau. Cậu liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Lương Viễn, dùng chân đá vào mông Trình Tri Gia, suýt nữa khiến cậu bé dúi mặt vào túi. "Em làm gì vậy?"
"Tìm máy chơi game."
"Chẳng phải anh đã dạy em không được lục đồ người khác sao?" Trình Tri Ân lại đá vào mông Trình Tri Gia thêm cái nữa.
Trình Tri Gia cợt nhã tránh ra, "Máy chơi game đâu? Cho em chơi với." Trình Tri Ân ngồi trên giường, mỉm cười vẫy vẫy tay với Trình Tri Ân, "Em lại đây, anh lấy máy chơi game cho em."
Trình Tri Gia lại đểu cáng đi qua.
Trình Tri Ân túm lấy cổ áo sau gáy người nọ, ép nó nằm trên giường đánh vào đít, đánh đến vang tiếng 'bốp, bốp', "Không được đụng vào đồ của người khác, có biết không?!"
Trình Tri Gia bị doạ nhảy dựng lên, nằm sấp khóc oa oa, vừa khóc vừa gọi mẹ. Âm thanh vừa cao vừa lớn, ồn ào đến mức Lương Viễn tránh xa hai bước, bịt tai lại.
Lương Xuân Hoa nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, "Có phải lại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-tran-an-vien/1101003/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.