Một chưởng này của Sở Mặc đã trực tiếp trấn áp được Kinh Hồng. Trong tay nàng, thanh cổ kiếm kia cũng vỡ vụn thành từng đoạn.
Thanh kiếm này đã theo nàng vô số lần luân hồi, mỗi một lần, thời điểm khi nàng tu luyện tới cảnh giới nhất định, việc làm đầu tiên là tìm thanh cổ kiếm này trở về. Thanh kiếm đó, chính là vật thân cận nhất của nàng ở trên đời này.
Trong nháy mắt cổ kiếm bị tan vỡ, nàng phảng phất nghe thấy được kiếm linh ở trong đang gào thét.
Nước mắt Kinh Hồng rơi xuống. Trong ánh mắt của nàng cũng tuôn ra hận ý vô cùng, rống to:
- Sở Mặc... Ta hận ngươi!
- Hận sao? Ta chẳng qua chỉ hủy đi một món pháp khí của ngươi, một thanh kiếm cổ... oh, cổ kiếm này nhìn qua chắc là đi theo ngươi năm tháng vô tận rồi nhỉ. Có điều, vậy thì thế nào? Ha ha...
Trên mặt của Sở Mặc nở nụ cười lạnh như băng:
- So sánh với vô số sinh linh ở thế giới Bàn Cổ này, thanh kiếm của ngươi thì có gì đặc biệt? Ngươi biết đau, biết khổ sở? Sinh linh vô tận, cho tới bây giờ cũng chưa từng trêu chọc các ngươi, bọn họ liền đáng đời bị giết? Bọn họ không có tâm tình sao? Bọn họ không biết đau sao? Không biết khổ sở sao?
Sở Mặc nói, trực tiếp trấn áp Kinh Hồng, sau đó dùng sức mạnh Bàn Cổ thế giới, phong ấn nàng ta hoàn toàn, trực tiếp ném vào trong một không gian trữ vật.
Sau đó, Sở Mặc lại vận dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866343/chuong-2483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.