Tin tức này vừa tuyên bố đã lần nữa làm xôn xao một trận.
Chỉ có điều lúc này cả Sở Mặc và cửu công chúa đều đã sớm rời khỏi đế đô rồi.
- Cứu ta làm gì? Để ta chết cùng với cha mẹ ta cho xong.
Sở Mặc ngơ ngác ngắm lửa trại ở trước mặt, sau đó thì thào nói:
- Bọn họ là người thân cận nhất trên đời này của ta, bây giờ bọn họ đều chết hết rồi, ta còn sống làm cái gì? Còn có ý nghĩa gì?
- Cha mẹ ngươi chết ta rất đồng tình.
Cửu công chúa yếu ớt nói:
- Cha ta cũng đã chết, ta phải nói lý với ai đây?
- Cái gì? Cô có ý gì?
Sở Mặc nhìn cửu công chúa, cau mày.
- Chẳng nhẽ ngươi thật cho rằng phụ hoàng ta giết cha ngươi sao?
Cửu công chúa nhìn Sở Mặc, từ tốn nói:
- Ngươi cảm thấy điều này có thể sao?
- Không có khả năng lắm, nhưng mà sự thực đã dành dành trước mắt.
Sở Mặc nói
- Sự thực gì?
Cửu công chúa khinh thường nhìn Sở Mặc:
- Ngươi căn bản là cái gì cũng không biết!
- Đúng vậy, ta vừa xấu vừa yếu, ở trên đời này ta nhất định là gánh nặng của tất cả mọi người. Cửu công chúa, ta biết cô tốt với ta, nhưng không cần phải dẫn cả ta theo, cô đi là được rồi, đi tìm sư phụ cô mà nương tựa, để cho bà ấy làm chủ cho cô.
Sở Mặc vẻ mặt thành khẩn nói.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866321/chuong-2461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.