Lão hòa thượng cười nói:
- Nhưng mà, nếu có thể rời khỏi cũng không phải không là mộtchuyện tốt, ít nhất, có thể mãi mãi thoát khỏi nỗi khổ luân hồi trong thông đạo.
Lão đạo sĩ nhìn Sở Mặc:
- Hiện tại cậu hiểu chưa?
Sở Mặc gật đầu:
- Ta hiểu rồi, nhưng ta phải làm như thế nào?
Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn Sở Mặc:
- Cái này phải tự vấn lương tâm cậu. Tự vấn lương tâm.
Trong lòng Sở Mặc rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Muốn rời khỏi thế giới này sao?
Sau khi đã biết sự thật, chắc chắn không ai muốn tiếp tục ở đây.
Có thể dựa theo cách nói của lão đạo sĩ và lão hòa thượng, cho dù là xông ra ngoài thế giới của thân thần Bàn Cổ vẫn phải đối mặt phân tranh vô tận. Thế gian này, nơi nào có Niết bàn chân chính chứ? Giờ khắc này, Sở Mặc có cảm giác uể oải, cảm giác trên đời này không có có bất kỳ chỗ nào là hoàn toàn hiền hòa.
- Thế giới tiên kia kỳ thật nhân số không nhiều. Một khi ra khỏi thần thể Bàn Cổ cũng coi như là hoàn toàn thoát tục. Cậu không cần vì giữ cây đao kia, truyền thừa của người kia mà gánh chịu quá nhiều chuyện. Người đó năm ấy cuối cùng nói, không miễn cưỡng, không kết nhân quả. Bởi vì hắn đã tàn rồi.
Lão hòa thượng nhìn Sở Mặc đang mờ mịt, từ tốn nói.
Lão đạo sĩ gật đầu:
- Rời khỏi cũng tốt, ít nhất mạnh hơn ở đây.
- Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866088/chuong-2228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.