Hứa Thiên Khiếu:
- …
Loại “may mắn” này thật sự làm người ta cảm thấy không còn gì để nói rồi….
Sau đó, Sở Mặc liền vận huyền công, bắt đầu luyện hóa nguyên thần Thái Thượng mạnh mẽ vô cùng trong đầu Hứa Thiên Khiếu.
- A!
- Graaaa!
- Đau quá!
- Sở Mặc tên súc sinh, ngươi không phải người mà!
- Giết ta đi!
- Có bản lĩnh thì cho ta chết thống khoái một chút…Cảm giác nguyên thần bị luyện hóa đó chỉ có người tự mình trải qua mới thấu hiểu.
Bốn Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu sợ mất hồn mất vía, lại mắng nhiếc. Bọn họ cũng đâu phải chưa từng làm thế. Trong cuộc đời dài đến buồn chán kia, mỗi người bọn họ cũng không phải chỉ luyện hóa người khác như thế một lần. Nhưng bọn họ cũng chưa từng tự mình trải qua sự đau khổ đó nên căn bản không nghĩ đến đau khổ sẽ như thế nào.
Đông Phương Vân Lạc nhìn bốn Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu, từ tốn nói:
- Quen thì sẽ ổn thôi. Đông Phương Hằng Thái nói:
- Tốn chút thời gian, sẽ nhanh qua thôi.
Bốn Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu vào lúc này đều có cảm giác muốn chết. Bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái có thể thản nhiên như thế.
Đó là một sự bất đắc dĩ sâu đậm sau khi tuyệt vọng! Nhận mệnh!
Dù sao thì, với bộ dáng này, ngươi còn có thể thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866067/chuong-2207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.