Chương trước
Chương sau
- Vô Lượng Thiên Tôn!

- A!

Hứa Thiên Khiếu liền hét lên một tiếng thê lương bi thảm. Tiếng hét thảm này mang theo độ thê lương trước nay chưa từng có. Đây chắc chắn không chỉ vì đau đớn, mà nhiều hơn là sợ hãi vô tận. Quá vội vàng, chưa kịp chuẩn bị, thật sự trong nháy mắt đã có thể phá vỡ tất cả phòng tuyến tâm lý của Hứa Thiên Khiếu.

Gã vừa mới truyền tin ra ngoài rằng Thái Thượng Vô Cực và Phật Đà Vô Lượng sẽ không ra tay với những Thái Thượng Cổ Tổ không thuộc mười ba cổ tổ, kết quả trong nháy mắt đã bị một đạo hào quất cho đầu óc choáng váng!

Cho nên, gã hét thảm một tiếng, tiếng này phát ra từ nội tâm.

Quá đau khổ rồi, lúc này trong lòng Hứa Thiên Khiếu tràn ngập baonhiêu cay đắng, cả thế giới này chắc chẳng ai có thể hiểu.

Đây không phải là chuyện mà chỉ hai chữ “Không may” nho nhỏ có thể giải thích.

Nói thật, Hứa Thiên Khiếu bây giờ thật sự rất muốn chữa lại, nhắc nhở những người đó. Không phải vì gã lương thiện, mà là trong chuyện này liên quan đến nhân quả to lớn. Đến một ngày, Thái Thượng Cổ Tổ bên ngoài mười ba cổ tộc đều tin vào lời của lão, nhao nhao đến đây chẳng phải đều gặp nạn cả? Cho nên, trong lòng Hứa Thiên Khiếu khổ sở vô cùng. Nhưng lão bây giờ căn bản không còn tinh lực để nhắc nhở người khác.

Lão vốn là bị trọng thương, bây giờ còn dính thêm một đạo hào đánh nát toàn bộ phòng tuyến tâm lý của lão, khiến cho thương thế trên người nháy mắt tăng vọt như thủy triều.

Sau đó, lão gần như không thể làm gì chống lại, mặc cho một tia sáng đỏ màu máu chém đến đầu lão.

Bốn cái đầu Sở Mặc buộc bên hông đều có vẻ mặt khiếp sợ vô cùng. Bọn họ cũng không hiểu, vì sao Hứa Thiên Khiếu lại đột nhiên hét lêntiếng kêu thảm thiết thê lương như thế.

Việc này thật sự không hợp với lẽ thường!

Cũng mặc kệ bọn họ suy đoán thế nào cũng không đoán ra được, trong nháy mắt đó, trong đầu của Hứa Thiên Khiếu lại nổi lên tiếng đạo hào đòi mạng kia.

Đầu Hứa Thiên Khiếu bị chém xuống, thân thể của lão gần như sôi hết cả máu.

Sau đó, đầu của lão bị Sở Mặc cầm trên tay, trong đôi mắt có vẻ mệtmỏi vô cùng. Lão nhìn Sở Mặc trầm giọng nói:

- Giỏi tính toán, thật sự giỏi tính toán lắm!

Bốn cái đầu bốn vị Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu bên hông Sở Mặc đồng loạt mở to hai mắt, khiếp sợ khó hiểu nhìn đầu Hứa Thiên Khiếu, không hiểu vì sao lão lại nói thế.

Hứa Thiên Khiếu cắn răng nói:

- Ngươi và Thái Thượng Vô Cực… đã sớm thông đồng với nhau, cố tình làm thế, đúng không?

Lúc này, đầu của lão cũng giống như đầu của bốn tên Thái ThượngCổ Tổ, toàn bộ đều bị phong ấn, dù nói cái gì cũng không thể truyền ra bên ngoài.

Nhưng lời của lão vẫn như cũ làm cho bốn Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu khiếp sợ vô ngần, ngây ngốc trợn to hai mắt. Một tên Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu thì thào nói:

- Nói cách khác, cả Thông đạo.. Tất cả Thái Thượng Cổ Tổ cho dù là ai, chỉ cần ra tay với hắn… Cũng sẽ gặp đại nạn?

Hứa Thiên Khiếu khổ sở không gì sánh nổi nói:

- Đúng thế… Ta vừa mới… truyền tin tức sai.

Bốn gã Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu đều trợn mắt há mồm nhìn Hứa Thiên Khiếu, sau đó đều thở dài một tiếng. Đều đã gặp hoạn nạn rồi, bọn họ cũng không muốn nói gì thêm, vì đã không còn lời nào cần phải nói nữa.

Hứa Thiên Khiếu cũng ảo não đầy đầu, còn phẫn hận Sở Mặc vô cùng. Tên nhóc kia thật sự quá âm hiểm! Thái Thượng Vô Cực lại càng âm hiểm hơn! Hai vị tồn tại siêu nhiên của thế giới Thông đạo sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ ngần này?

Lão bây giờ thậm chí có thể tưởng tượng bên ngoài nghe được tinlão truyền ra sẽ phấn chấn đến mức nào. Nói không chừng, không bao lâu nữa sẽ có đầy rẫy Thái Thượng Cổ Tổ không thuộc mười ba cổ tổ đi đến vương tộc họ Sở hoặc chuẩn bị mai phục Sở Mặc ở bên ngoài.

Đến lúc đó, trong thời khắc mà thần thức của bọn họ vang lên đạo hiệu của Thái Thượng Vô Cực kia, chỉ sợ người bọn họ thống hận nhất không phải Thái Thượng Vô Cực, cũng không phải Sở Mặc, mà là Hứa Thiên Khiếu lão!

Xong rồi, lần này thì hoàn toàn xong rồi.

Hứa Thiên Khiếu bây giờ thậm chí mong mỏi Sở Mặc giết gã luônmới tốt, như thế trong tương lai ít ra lão cũng không phải đối mặt với sự chất vấn của những Thái Thượng Cổ Tổ đang tức giận kia.

Thật sự là quá tổn hại rồi!

Trên mặt Sở Mặc căn bản không có bất kỳ biểu lộ gì. Tổn hại? Vô lại? Thất đức? Vô sỉ? Hắn căn bản không công nhận lời đánh giá này, sẽ không để trong lòng làm gì.

Rất nhanh, trên phế tích vương tộc họ Sở lại dựng thêm năm cái cột lớn, trên đó treo bốn cái đầu của bốn vị Thái Thượng Cổ Tổ của cổ tộc họ Triệu… cộng thêm cái đầu của Hứa Thiên Khiếu. Bên kia, Đông Phương Vân Lạc và Đông Phương Hằng Thái vừa nhìn liền vui vẻ hẳn.

Đông Phương Vân Lạc chào hỏi:

- Ai u, bốn vị đạo hữu, các ngươi cũng đến rồi? Vị kia là Hứa Thiên Khiếu đạo hữu? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Hứa Thiên Khiếu suýt nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài lần nữa, đều đã nhục nhã như thế rồi còn ngưỡng mộ cái rắm chó gì!

- …

Bốn Cổ Tổ của Triệu gia đều xạm mặt nhìn chằm chằm ĐôngPhương Vân Lạc. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc bây giờ Đông Phương Vân Lạc đã chết rồi.

- Chúng ta đến đây, ngươi rất vui sao?

Một gã Cổ Tổ họ Triệu lạnh lùng nhìn Đông Phương Vân Lạc.

Đông Phương Vân Lạc thở dài:

- Đều là người cùng thuyền cả, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mới là chính xác nha.

Nói xong, cũng không đợi bốn vị Cổ Tổ bên cổ tộc họ Triệu và Hứa Thiên Khiếu phản ứng nữa, liền giục Đông Phương Hằng Thái:

- Đến ngươi đi rồi, ngươi đã suy tư một ngày rồi đấy, chỉ là một nước cờ thôi, khó khăn thế sao?

Đông Phương Hằng Thái nhíu mày:

- Ta cảm thấy, ta còn có thể có cách phá giải!

- Không có, không có! Làm gì có cách nào phá giải chứ!

Giọng Đông Phương Vân Lạc mang hai tầng ý nghĩa, thở dài nói, thúc giục Đông Phương Hằng Thái nhanh đi bước tiếp theo.

Việc này khiến cho năm người mới tới, gồm bốn vị Cổ Tổ họ Triệu và Hứa Thiên Khiếu nhìn mà ngây người. Hai người này thế mà lại chơicờ ở đây? Thật sự không tim không phổi mà!

Nhưng suy nghĩ một chút… Cũng phải, chỉ còn cái đầu, còn tim phổi nữa đâu?

Lúc này, Đông Phương Vân Lạc nhìn năm cái đầu một cái, từ tốn nói:

- Không lâu sau các ngươi sẽ hiểu, có thêm người cùng ở đây nói chuyện phiếm thật ra là một chuyện vô cùng tốt. Trước đây chỉ có mình ta, mùi vị tịch mịch kia các ngươi làm sao mà hiểu, vì thế mới nói… Các ngươi may mắn hơn ta nhiều.

Bốn Cổ Tổ cổ tộc họ Triệu:

- …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.