Đến cuối cùng, lão bộc buông tay, lão viết: không phải ta khôngmuốn ra tay. Đại Hoàng vẫn muốn đánh nhưng ta ngăn lại. Chúng ta còn phải sống tiếp. Ta muốn ghi lại các khoản nợ này, nhớ thật kỹ, mãi mãi không quên. Ta cùng Đại Hoàng cẩn thận sinh tồn, chờ ngày thiếu gia trở về. Đến lúc đó, ta sẽ nói lại cho thiếu gia. Hận này sâu hơn biển rồi, ta không thể quên, nếu quên chẳng khác nào kẻ phản bội.
Lúc này, Sở Mặc đã tới tòa thành lớn thứ hai. Hắn gia tay lên, tòa thành này lại tan thành mây khói.
Xuống một đao, lại có một đám phải đền tội.
- Ta sẽ không quên, không phản bội, nguyện gánh vác tất cả nhânquả. Nếu thế gian này cần một hung thần, thì ta chính là hung thần đó.
Sở Mặc vừa nói, vừa đến tòa thành thứ ba.
Chỉ một lát, toàn bộ lãnh địa của cổ tộc Đông Phương vang lên hồi chuông cảnh báo.
Gia chủ đi đánh phế tích Vương tộc, đa phần các trưởng lão thì vẫn ở lại. Đối mặt với kiếp nạn trước mắt, cả đám sợ ngây người, trực tiếp sử dụng tất cả các thủ đoạn để chạy trốn.
Nhưng dù thế vẫn không ngăn được Sở Mặc. Ba, bốn… rồi mười tòathành bị diệt.
Sở Mặc một người một đao, mang theo Lão Hoàng, như một hung thần thực thụ hành tẩu trên thế gian, điên cuồng giết chóc con em gia tộc Đông Phương.
Hỏi trong những người đó có người vô tội không? Chẳng có kẻ nào cả, hắn một người một đao, đi báo thù rửa hận. Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866040/chuong-2180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.