Đông Phương Vân Lạc bĩu môi, trầm mặc. Đúng vậy, cùng lắm sự việc năm đó lại tái diễn một lần nữa. Lão nhớ lại thời kỳ huy hoàng hưng thịnh của Vương tộc Sở thị, có chút thất thần. Đến một cảnh giới nào đó cũng có khi sẽ sa cơ lỡ bước.
Tựa như Vương tộc Sở thị năm đó huy hoàng như thế nhưng cũng bị hủy diệt chỉ trong một đêm. Thái thượng như bọn họ, dù là lão tổ của cổ tộc, theo bản năng bỏ quên hoặc không nghĩ đến, một ngày kia, gia tộc của bọn họ cũng giẫm vào vết xe đổ của Vương tộc, cũng có thể sụp đổ hết trong một đêm. Giờ nghĩ đến, trong lòng có hối hận không? Không có. Dù có quay lại thì họ vẫn sẽ làm như vậy. Đây là bản tính, không thể sửa được.
Sở Mặc không xuất thủ, chỉ tùy ý nhìn trăm vạn tòa sát trận đang cắn xé đám người kia.
Trình độ của hắn đã vượt qua trình độ tu sĩ Tổ cảnh. Đối với các tu sĩ Tổ cảnh thông thường, sát trận do Sở Mặc bày ra là một cơn ác mộng, rơi vào đó chính là rơi vào địa ngục.
Không có máu thịt văng tung tóe, những sát trận này giết người một cách rất nghệ thuật. Sau khi các tu sĩ bị nó cắn nuốt, hóa thành tinh khívô tận, được truyền qua một số con đường để rót vào mặt đất của Vương tộc Sở thị.
Sở Mặc không rõ cơ cấu của quân đoàn này, nhưng hắn không lo quan tâm, vì đã tới đây, thì đều muốn giết hắn, chẳng có kẻ nào là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866039/chuong-2179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.