Chương trước
Chương sau
Thế mà bây giờ, một người ở cảnh giới chí cao vô thượng đó lại đang bị cắm trên cột cả cao vạn trượng, sau đó lại bị người ta luyện hóa, rút đi sức mạnh nguyên thần.

Cảnh này khiến người ta phải sợ hãi. Dù là người một nhà nhìn thấy cũng không rét mà run.

Bất quá chẳng mấy chốc, bọn họ cảm thấy mảnh đất phía dưới cóchút biến hóa.

Nguyên bản vốn là một mảnh tử địa, phế tích dần dần bắt đầu xuất hiện sinh cơ.

Cả đám nhìn lên cái đầu, lập tức hiểu ra. Không ngờ Sở Mặc lại dùng sức mạnh nguyên thần rút ra từ Đông Phương Vân Lạc để tái sinh mảnh đất này. Thủ đoạn này, năng lực này mới thật sự là thứ nghịch thiên.

Đôi mắt của Lão Hoàng lóe lên, nó ngửa mặt lên trời sủa một tiếng. Gâu! Cả người nó trọc lóc, thế mà giờ bắt đầu có một lớp lông mao màu nhạt. Mỗi một sợi lông đều rực rỡ ánh sáng. Nó là trung khuyển thủ gia, nhà còn nó còn. Nhà có sinh cơ, nó cũng sẽ khôi phục sức sống. Sinh cơ này mạnh hơn bất cứ loại thuốc nào trên thế gian.

Vốn Đông Phương Vân Lạc còn tưởng Sở Mặc muốn hỏi lão cái gì đó, lão có thể nhân cơ hội đưa ra một số yêu cầu, ví như cho lão được chết thống khoái. Nhưng không nghĩ Sở Mặc còn chẳng thèm nói, vừa trở về liền treo đầu lão lên cái “cột cờS, sau đó bắt đầu luyện hóa. Khi từng chút sức mạnh nguyên thần bị luyện hóa dần dần, Đông Phương Vân Lạc cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, khiến lão không thể chịu được.

Với cảnh giới, thân phận, địa vị của lão, chưa có ai từng đối xử với lão như thế. Thế nên hiện tại, lão sợ hãi nhưng cực kỳ phẫn nộ.

- Sở công tử… công tử à, ngươi không thể đối xử với ta như thế được?

Đông Phương Vân Lạc lại gào lên.

Sở Mặc mặt không thay đổi, tiếp tục luyện hóa cái đầu lâu, đến nói cũng chẳng nói nhiều một câu. Muốn làm cho một kẻ tuyệt vọng thì cứ làm thế thôi. Không nên để cho y con đường sống nào hết.

Vết thương trong thân thể Sở Mặc vẫn khiến hắn hơi đau. Mỗi một lần lên cơn đau là một lần hắn được cảnh tỉnh. Tiếng chửi bới oán độc của Đông Phương Vân lạc làm cho hắn nhớ lại trăm vạn năm về trước, trên vùng đất này đã có thời gian rất hạnh phúc, cũng có lúc có những khúc mắc.

Không phải tất cả người ở Vương tộc Sở thị đều là bằng hữu của hắn, thậm chí có một số người rất thống hận hắn, từng trăm phương ngàn kế muốn hại hắn nhưng đấy không phải lý do khiến họ phải chết, càng không phải là cái cớ để cho đám lão tổ cổ tộc như Đông Phương Vân Lạc xuất thủ.

Sở Mặc không nói gì, trầm mặc luyện hóa đầu lâu của Đông Phương Vân Lạc. Chuyện luyện hóa này không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được. Đầu lâu của Thái thượng có nguyên thần hoàn chỉnh, dù là Sở Mặc, muốn luyện hóa triệt để thì cũng phải cần đến mấy năm.

Nhưng hắn có thời gian, cũng có sự kiên trì. Mấy ngày tiếp theo, đám người trên di chỉ Vương tộc bắt đầu rầm rộ gây dựng lại chỗ này.

Chỗ bọn họ trốn là khu vực trọng yếu nhất trước đây của Sở thị, có các cổ điện chính bị tàn phá. Sở Mặc không đi dịch chuyển mà giữ nguyên tất cả. Hắn muốn giữ lại hết các cổ điện bị tàn phá này, muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình và những người khác về chuyện đã từng xảy ra ở đây. Đông Phương Vân Lạc ngày kêu đêm kêu, gia tộc mà lão nghĩ sẽ đến cứu viện còn chậm chạp chưa thấy đâu.

Nên sau một năm, thay vì chửi bới Sở Mặc, lão bắt đầu chuyển đến chửi cổ tộc Đông Phương.

- Con cháu bất hiếu… không thấy Cổ tổ của các ngươi đang chịu tội ở đây sao? Không mau đem quân đến san phẳng chỗ này đi…

- Đông Phương Hằng Thái, sao ngươi còn chưa tìm người tới cứu ta?

- Lũ các ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu. Dù có chết ta cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi!

Chắc chắn lão sẽ không tha thứ. Vì lần này, nếu chết, lão sẽ không giống những lần luân hồi lúc trước, tái sinh hoàn hảo trở lại.

Coi như linh hồn lão không chết thì lão cũng không có cách khống chế vận mệnh được nữa. Mặc dù đi vào luôn hồi nhưng lão không biết được sự việc tiếp theo như thế nào? Vĩnh viễn không biết mình sẽ thành ai mà mình là ai, giống như Phật đà và Thái Thượng Vô Cực đã từng nói, vĩnh viễn rơi vào vực sâu không đáy. Cứ thế, Sở Mặc luyện hóa đầu của Đông Phương Vân Lạc trong ba năm rưỡi. Chín mươi chín phần trăm nguyên thần của lão đã bị luyện hóa. Sở Mặc dùng nguyên thần của tu sĩ Thái thượng mang lại sinh cơ cho mảnh đất phế tích Vương tộc Sở thị.

Sinh cơ này còn thịnh vượng hơn cả bên lãnh địa của cổ tộc Đông Phương gấp nhiều lần.

Sở Mặc nhìn về phương xa thầm nghĩ:

- Không cần gấp gáp, sớm muộn gì vùng đất kia cũng trở nên có sức sống như vậy thôi, vì tất cả đều thuộc về Vương tộc Sở thị. Cổ tộc Đông Phương yên lặng gần bốn năm. Cuối cùng, sau bốn năm Đông Phương Vân Lạc gặp nạn, người phía gia tộc Đông Phương mới tới.

Đây là một quân đoàn tinh nhuệ, có khoảng trên một vạn người. Trong quân đoàn, mỗi tu sĩ đều có tu vi Tổ cảnh đỉnh cấp.

Muốn tập hợp quân đoàn này không dễ chút nào. Thật ra hai năm trước bọn họ nên tụ vào rồi. Khi đó, các cổ tộc đều mở truyền tống trận, cố gắng dùng thời gian ngắn nhất để tụ họp.

Nhưng vì một số nguyên nhân, việc gây dựng quân đoàn gặp nhiềutrắc trở.

Đầu tiên là do Liên minh Tinh anh gây khó dễ. Liên minh Tinh anh nhận nhiệm vụ, cũng đàm phán điều kiện tàm tạm rồi.

Gia tộc Đông Phương cũng gật đầu đồng ý. Mười ba cổ tộc cùng đem một lượng lớn tài nguyên tu luyện cho Liên minh Tinh anh.

Kết quả đột nhiên có người trong cổ tộc nói tốc độ của Liên minh Tinh anh quá chậm. Bọn họ kiến nghị với cổ tộc, nên xây dựng một quân đoàn mới đánh vào phế tích của Vương tộc Sở thị. Liên minh Tinh anh không vui, bắt đầu sử dụng trăm phương ngàn kế, đủ mọi thủ đoạn để bới móc, cả trong tối ngoài sáng khiến cho cổ tộc Đông Phương cực kỳ phẫn nộ.

Trong mười ba cổ tộc thì gia tộc Đông Phương là cổ tộc lo lắng nhất. Các cổ tộc khác đều không tin Sở Mặc có gan chạy đến địa bàn của họ để gây sự.

Nguyên bản gia tộc Đông Phương là gia tộc yếu nhất trong mười ba cổ tộc, chỉ có hai vị Cổ tổ Thái thượng, còn các gia tộc khác đều có ít nhất ba, thậm chí nhiều hơn. Nên bọn họ không lo lắng, còn ước Sở Mặc tự đưa lên cửa ý chứ. Dưới tình huống như vậy, cổ tộc Đông Phương bỏ ra nhiều nhân lực, vật lực cùng tài lực, sau bốn năm mới xây dựng được quân đoàn này, muốn mang đến đây để tấn công phế tích Vương tộc Sở thị.

Trong đoàn quân này có một phần ba là tinh anh của gia tộc Đông Phương, một phần ba là tán tu chiêu mộ được trong thông đạo còn một phần ba còn lại là của các cổ tộc khác. Mấy người ở cổ tộc khác thì thực lực không kém một chút thì cũng là loại người khó nắm bắt, không được ưa thích, nói trắng ra, là cho đi chịu chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.