Các đệ tử trong cổ tộc dù có nhiều người từng nắm giữ người ở Phong thần bảng căn bản không quá để ý đến vấn đề này. Bọn họ cảm thấy vị Sở công tử cái thế vô song kia là một thiên tài, một vị anh hùng chân chính. Đến Thái thượng lão tổ trong cổ tộc cũng không có biện pháp thay đổi nhận thức này. Không ai biết nó hình thành từ khi nào. Có thể nguyên nhân vì các gia tộc quá lớn, đa số các đệ tử trong gia tộc không quá gắn bó với gia tộc mình theo.
Mà sự thật cũng đúng như vậy.
Nếu một gia tộc chỉ có hơn mười miệng ăn thì sẽ cực kỳ đoàn kết. Thi thoảng có chút mâu thuẫn nhưng chỉ là vấn đề nội bộ thôi. Nếu có mấy trăm người, chỉ cần phân công rõ ràng, công bằng hợp lý thì cơ bản vẫn sẽ nhất trí quan điểm đối ngoại, bảo vệ lợi ích cho gia tộc. Nhưng nếu một gia tộc có cả trăm tỉ người thì khác. Nhiều người như vậy, sẽ cần đến rất nhiều đất đai. Chín mươi chín phần trăm số họ không biết hết nhau.
Sao có thể hy vọng tất cả các đệ tử trong gia tộc lớn thế đều yêu quý gia tộc mình chứ. Căn bản là chuyện bất khả thi.
Nên có một số việc không thể nói được. Đông Phương Thắng rất muốn nói ra chân tướng nhưng không thể, cũng không dám và càng không biết nói thế nào. Nếu nói, gia tộc sẽ tan nát.
Đối mặt với đoàn trưởng lão đông như kiến đang bay đến, ĐôngPhương Thắng trực tiếp xoay người, phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1866035/chuong-2175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.