- Không nhận có ý nghĩa gì sao? Sở Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn thoáng qua Linh Thông Thượng Nhân, Linh Thông Thượng Nhân bĩu môi.
Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y theo bản năng nhích lại gần Sở Mặc, có vui mừng nhưng nhiều hơn cũng là lo lắng.
- Tại sao lại như vậy?
Kỳ Tiêu Vũ hỏi.
- Bỗng nhiên cảm thấy ván cờ này thật ghê gớm, thật mệt mỏi.
Thủy Y Y nói.
- Còn không bằng làm người bình thường, trăm năm luân hồi, chỉ sống cả đời vui vẻ là được.
Kỳ Tiêu Vũ than nhẹ.
Trong phòng sau đấy hoàn toàn tĩnh mịch.
Một lát sau, Sở Mặc cười nói:
- Sợ cái gì, đối mặt thì phải đối mặt thôi.
Linh Thông Thượng Nhân tán thưởng nhìn Sở Mặc:
- Không sai, trốn tránh không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể đối mặt thôi. Sở Mặc hỏi:
- Đối mặt với tình huống này, nhóm lão tổ Thái thượng của cổ tộc có tâm tình như thế nào chứ?
- Muốn đánh phá, chẳng còn cách nào. Luân hồi- sống chết đều không được tự do.
Linh Thông Thượng Nhân nhìn Sở Mặc:
- Cho nên hầu như tất cả sinh linh cảnh giới Thái Thượng đều muốn tìm kiếm con đường thông thiên.
Nói rồi, Linh Thông Thượng Nhân yếu ớt thở dài:
- Trên đời này khắp nơi đều là phàm, ở đâu ra tiên chứ?
- Thật sự có tiên sao?
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Ta muốn là có.
Linh Thông Thượng Nhân nói:
- Người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865983/chuong-2123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.