Hồ Tiếu vừa nói thậm chí không chào hỏi Lưu Vân Phong liền quay người đi. Y hiển nhiên cũng không cần miếng ảnh âm thạch chỗ Tử Đạo. Tuyết gia hại y thua thê thảm như vậy, y làm sao có thể đưa ra miếng ảnh âm thạch ra đây? Không phải sợ mất mặt, mà là không muốn để Tuyết gia bây giờ biết đến sức chiến đấu của Sở Mặc.
- Ta không đánh được, các ngươi tìm người khác đi.
Hồ Tiếu lấy truyền âm thạch ra, xốc lại tinh thần nói một câu xong rồi trực tiếp tắt miếng truyền âm thạch đi.
Sau đó y trốn xa, y cần bế quan! Một đao này đã đả kích y thật lớn, đã để lại bóng ma trong tâm đạo của y.
Hồ Tiếu đi rồi, Tử Mặc và Lưu Vân Phong đứng bên trái và bên phải Sở Mặc đều có chút áy náy nhìn hắn.
Sở Mặc đầu đầy xám xịt nhìn hai người:
- Đại ca, nhị ca, hai người muốn làm gì?
- Làm gì, ngươi nói làm gì?
Lưu Vân Phong vẻ mặt bi thương.
- Lão Tam… dạy ta một chút đi, nhát đao đó làm sao chém ra vậy? Trình độ của ngươi làm cho người ta không có thể nói ra lời nào rồi… ở Luân Hồi Xuyên lần trước, nếu nhát đao này của ngươi chém xuống nhị ca sẽ chết ngay lúc đó rồi.
Tử Đạo cũng vẻ mặt cảm thán nhìn Sở Mặc:
- Ta nói lão Tam, ta chẳng qua cũng chỉ nói nói với Hồ Cười mà thôi, giúp ngươi thổi phồng chút, ai ngờ ngươi làm thật. Nhát đao này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865667/chuong-1807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.