Diệp Thanh cau này nói:
- Hơn phân nửa đều do sinh bệnh…- Bệnh gì?
- Ta không biết. Dù là thầy thuốc lợi hại nhất cũng không biết bọn họ bị bệnh gì.
- Tỷ đã nhìn thấy những người đã chết sau một khoảng thời gian chưa? Cả chồng tỷ và những đứa bé khác ý.
- Ta có nhìn thấy. Những người nhà của ta, khi chết, trên người đều không có miệng vết thương nào hết. Cảm giác…
Diệp Thanh cau mày, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt đau buồn.
- Cảm giác gì?
Sở Mặc hỏi.
- Cảm giác họ giống như tượng ý.
Con ngươi Diệp Thanh chợt lóe lên ánh sáng:
- Đúng, nhìn cứ như tượng ý. Dường như trên người đều không có chút sinh khí nào. Không phải người đã chết đều như vậy ư?
- Không, người bình thường dù chết rồi cũng không hoàn toàn mất hết sinh khí.
Sở Mặc than nhẹ, nhìn Diệp Thanh nói:
- Thôn của tỷ, từ trẻ con đến một số người chết bất đắc kỳ tử nhưnhà của tỷ, thật ra là bị cái cổ thụ kia hại chết.
- Sao lại thế được chứ?
Diệp Thanh kiên quyết nói:
- Công tử nói không đúng. Thụ thần là thần thủ hộ của chúng ta. Khi người ngoài muốn tấn công, thụ thần sẽ giúp thôn dân như hôm nay vậy. Nhưng hình như công tử mạnh hơn nó.
Người dân ở đây đã quan niệm thụ thần chính là thần linh, là thần thủ hộ của bọn họ.
Giống như một tín đồ thành kính, thần linh bọn họ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865589/chuong-1729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.