Sở Mặc nhìn Phùng Xuân, thản nhiên nói:
- Nói vậy, ông đã không còn là ông, trên đời này cũng không còn ông nữa. Phùng Xuân gật gật đầu:
- Ta hiểu, ta đều hiểu được, hồn bay phách lạc thôi. Nhưng tiểu hữu, cậu đã thấy luân hồi trên đời này hay chưa?
Sở Mặc nao nao:
- Thấy nói có, nhưng chưa gặp bao giờ.
- Đúng vậy đó, tu sĩ hùng mạnh, Nguyên Thần có thể đoạt ‘nhà’, có thể biến thành một người khác. Nhưng đã ai thật sự gặp được chuyện luân hồi trên đời này chứ? Ừm, nói ví dụ như chúng sinh trong toàn bộ Thiên giới này, cho dù tiên hay phàm tuyệt đối có trăm triệu sinh linh. Có ai nhớ rõ kiếp trước của họ là ai? Có ai có thể hiểu được kiếp sau củamình là ai?
Sở Mặc trầm mặc thật lâu mới hạ giọng nói:
- Ta cũng không tin vào luân hồi, ta chỉ cần hiện tại thôi.
- Một khi đã như vậy, hồn bay phách lạc hay không thì có liên quan gì chứ?
Phùng Xuân uống một ngụm rượu, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Nhân sinh trên đời, nhận ân của người một giọt nước thì sẽ tương báo cả suối nguồn. Năm đó huynh ấy đã cứu mạng của ta, rồi có công ơn nuôi dưỡng ta, như vậy, ta lấy mạng báo đáp không phải rất bình thường sao? Nói một hồi làm Sở Mặc cảm giác á khẩu không trả lời được. Đến bây giờ, hắn đã không muốn giải thích với Phùng Xuân là Huyết Ma Lão Tổ có bao nhiêu tà ác nữa. Bởi vì đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865510/chuong-1650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.