Cha của ông ấy trong một lần săn bắn gặp mãnh thú thật sự, ngay cả thi cốt cũng không tìm được nữa. Mẹ của ông ấy dẫn ông ấy theo khi tái giá. Lúc đó Phùng Xuân mới ba tuổi, còn chưa biết gì.
Bố dượng đối với ông ấy và mẹ đều không tốt, bố dượng say rượu, mỗi lần uống quá nhiều không đánh thì mắng mẹ con ông ấy, mỗi lần đều đánh cho mẹ con ông ấy mình đầy thương tích, mặt mũi bầm dập... là chuyện bình thường như cơm bữa. Phùng Xuân còn nhỏ vô cùng cămhận với hành vi đó của bố dượng. Mỗi lần mẹ ông ấy bị đánh, ông ấy đều xông lên cắn. Đáng tiếc là quá nhỏ, mỗi lần đều bị đánh. Có một lần thiếu chút nữa đã bị bố dượng đánh chết.
Cứ như vậy, mẹ ông ấy dẫn theo ông ấy vô cùng gian khổ nhịn ba năm.
Phùng Xuân nhoáng cái đã lên sáu tuổi, thể hiện sức lực và hung tính không giống với những đứa trẻ khác. Đối với hành động đánh mẹ ông ta của bố dượng thì căm thù đến tận xương tủy. Đứa trẻ không thể che dấu cảm xúc được, rốt cục có một ngày, bố dượng ông ta cảm nhận được sát ý của đứa con riêng với ông ta, ỷ uống vào chút rượu mà đánh đập ôngấy một cách tàn nhẫn, muốn giết ông ấy.
Mẹ của Phùng Xuân xông lên cản, bị bố dượng ông ta đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn, chết ngay tại chỗ.
Lúc đó bố dượng ông ta đã tỉnh rượu cảm thấy sợ hãi nhưng đồng thời cũng sinh ra suy nghĩ ác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865509/chuong-1649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.