Trong những người ở đây tuy rằng đều chưa từng thấy hình dáng của Tinh linh Thánh tử, nhưng lúc này đều nhận ra thân phận của gã.
Kỳ Tiêu Vũ nhẹ lắc đầu, sau đó tự nhiên cười nói với Sở Mặc:
- Ca ca, trí nhớ của mấy năm nay đều là huynh cho ta, nhưng bây giờ... cái gì ta cũng nhớ được rồi! Rốt cục ta đã hiểu rõ tất cả! Rốt cục tacũng được là chính mình!
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ nhào vào trong ngực của Sở Mặc, nhẹ giọng khóc thút thít.
Vui đến phát khóc.
Sở Thiên Cơ lạnh lùng nhìn linh hồn, lạnh giọng nói:
- Ngươi ở đây trách ta nhiều chuyện đấy à?
- Không dám...
Linh hồn này phát ra âm thanh của Đại Đạo.
- Thách ngươi cũng không dám!
Sở Thiên Cơ vẻ mặt hờ hững, nhìn linh hồn Tinh linh Thánh tử:
- Nếu không phải thấy thân phận của ngươi đáng thương thì ngươi nghĩ rằng ta sẽ khinh địch mà bỏ qua cho ngươi như thế sao? Chính ngươi bị lừa, chẳng những không biết tỉnh ngộ, ngược lại còn muốn gài người cùng tộc của ngươi sao? Ngươi đường đường là đàn ông, làm chuyện bỉ ổi như thế không thấy mất mặt à?
Linh hồn Tinh Linh Thánh tử trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Càng gần với cái chết càng không tự chủ được...
- Được rồi, không liên quan gì đến ta. Sở Thiên Cơ khoát tay nói:
- Ngươi đi đi, muốn đi đâu thì đi đó, nhớ kỹ về sau đừng có ý đồ với họ, nếu không lần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865502/chuong-1642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.