Khó trách con bé nhắc đến Huyễn Thần giới. Thì ra nó giống mìnhnăm đó, chưa là tu sĩ nhưng đã có thể vào Huyễn Thần giới rồi.
Đây là một thiên tài. Trong mắt Sở Mặc, tiểu nha đầu này khi lớn lên sẽ có tiềm lực hơn cả những đại nhân trẻ tuổi nữa.
Một thiên tài như vậy lại lạc trong đám người phàm, làm một tiểu tặc chỉ biết hạ độc. Hơn nữa, ở đây còn không ai phát hiện tiềm lực của nàng. Chẳng lẽ cái đám Kim đan, Nguyên anh kia là người mù sao? Bọn họ không thấy cô bé này không tầm thường à?
Sở Mặc thầm nghĩ, sau đó lại nhìn tên nhóc. Nếu không có Thương Khung Thần Giám, dù là Sở Mặc cũng khó mà nhìn thấu thiên phí củanó.
Thì ra là thế, Sở Mặc lại tự nhủ: không phải đám người này không có nhãn lực mà thật sự rất khó nhìn ra tiềm chất của tên nhóc này. Nơi này còn chẳng có ai tiến vào Huyễn Thần giới, dĩ nhiên không biết đó là một địa phương như thế nào.
Nếu coi Đệ Cửu thành là một thành thị ở Linh giới hay Nhân giới thì cũng chẳng có gì khó hiểu nữa.
Sở Mặc nhìn nó cười nói:
- Ngươi từng nói với ai về chuyện Huyễn Thần giới chưa?
- Ngươi định làm gì?
Nó cảnh giác nhìn Sở Mặc, nói đầy cảnh cáo:
- Ta nhìn ngươi không vừa mắt tí nào. Ngươi vừa xấu lại vừa già, đừng hòng mơ tưởng đến ta.
- …
Sở Mặc đen mặt.
Tên nhóc cau mày, lại đột nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865394/chuong-1534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.