Cứ thế xem trọng ta?
Sở Mặc hỏi.
Nguyệt Khuynh Thành dường như không còn khẩn trương, lá gan cũng lớn hơn nhiều, nàng gật đầu:
Đúng thế.
Vậy được rồi!
Sở Mặc gật đầu đáp ứng, đồng thời chân chính có tùy tùng đầu tiên. Trước Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đều tự cho mình là nô bộc. Phương Lan là đệ tử của hắn, dường như cũng chỉ có Bình Bình... mới xem như tùy tùng của hắn.
Tuy nhiên lúc đó, bất kể là Bình Bình hay Sở Mặc đều không rõ hàm nghĩ chân chính của tùy tùng. Gặp lại ta sẽ cho Bình Bình một cơ hội lựa chọn.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ.
Nguyệt Khuynh Thành hướng Sở Mặc quỳ gối, miệng gọi công tử.
Từ giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn là người của Sở Mặc.
Sinh tử gắn bó, cùng vinh cùng nhục.
Lúc này Sở Thanh cười nói:
Cô nương Trương Song Song kia kỳ thật cũng không tệ lắm, tuy rằng điêu ngoa tùy hứng nhưng cũng đủ trung thành. Long Thu Thủy lần này hẳn sẽ làm nàng bị thương, ta thấy nên kéo nàng về đây thôi. Còn cả Đồng Ảnh, nàng ta chưa phải tùy tùng của Long Thu Thủy đâu. Hồng Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Thanh:
Chớ nói nhảm, dạy hư Sở Mặc, loại chuyện này không dễ làm.
Hồng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Mặc:
Tùy tùng với chủ nhân mà nói, nam... chính là huynh đệ sinh tử gắn bó. Nữ tử... sẽ là nữ nhân của ngươi! Ngươi có thể tùy tiện chém giết nữ nhân của người khác sao?
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865176/chuong-1315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.