Chờ một chút.
Lúc này, Lạc Binh mở hai mắt nhìn Lạc Tử Khung, thản nhiên nói:
Tử Khung trưởng lão muốn Lạc gia giao ra con cháu dòng chính để mặc người ngoài xử trí hay sao? Chớ quên, chuyện Lạc Anh năm đó đã bị bệnh không tiện nói ra. Hiện giờ dù thành công đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, nhưng tương lai tu luyện gian khổ. Đối với Lạc Anh mà nói đã là trừng phạt nghiêm trọng.
Lạc Tử Khung thở dài, đứng lên nhìn mọi người:
Thôi, ta cuối cùng vẫn là người của Lạc gia, mặc kệ các ngươi tán thành không ta vẫn là thành viên Lạc gia. Ta đã rất già rồi, thọ nguyên cũng không nhiều, từ hôm nay trở đi xin từ chức trưởng lão để chuyên tâm ngộ đạo, nếu có thể đột phá thì còn có thể gia tăng mấy ngàn năm thọ nguyên, cũng coi như góp sức cho gia tộc. Nhưng, ta là không ủng hộ tiếp tục để Sở Mặc vào sổ đen Lạc gia. Nói đến thế thôi, mongcác vị tự giải quyết cho tốt. Nếu có ai nhằm vào Sở Mặc, ta sẽ ngăn cản.
Nói xong câu này, Lạc Tử Khung than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Trong phòng an tĩnh, ai nấy lộ vẻ suy tư.
Thật lâu sau, Lạc Binh mới cười lạnh, nói:
Coi mình là đại nhân vật sao? Chỉ là một kẻ đã không có cơ hội đột phá Đế Chủ mà thôi...
Lạc Thành nhìn Lạc Binh hơi nhíu mày:
Hắn nói rất đúng, bất kể thế nào hắn vẫn là người Lạc gia. Lạc Binh trưởng lão, về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865152/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.