Lạc Tử Khung nhìn Lạc Binh, thản nhiên nói:
Ba mươi mấy năm trước, La Thiên Tiên Vực vẫn có người tới được.
Cái gì? Làm sao có thể?
Lạc Binh phản bác:
Mươi vạn năm trước, sau trận thần chiến, La Thiên Tiên Vực đã hoàn toàn phong ấn. Mười vạn năm trước chí tôn như mây, còn sau trận đại chiến kia chúng ta bị phong ấn, không còn chí tôn! Đồng thời, người bên La Thiên Tiên Vực cũng không thể tới đây!
Lúc này, gia chủ Lạc Thành nhìn thoáng qua Lạc Binh:
Bảo Tử Khung trưởng lão nói không phải ý kiến của ngươi sao? Còn nữa, chuyện ngươi không biết không có nghĩa là chưa từng xảy ra.
Ở Lạc gia, gia chủ có quyền uy tuyệt đối, nên dù cảnh giới của Lạc Binh cao hơn gia chủ thì cũng chỉ có thể là đỏ mặt tía tai ngậm miệng lại, tuy nhiên xem ra vẫn không phục lắm.
Lạc Tử Khung cũng không quá để ý, chỉ nói:
Ba mươi năm trước, thế giới chúng ta vẫn có chí tôn, người đó tên là Sở Thiên Cơ...
Ta biết rồi!
Một trưởng lão của Lạc gia nói:
Sở Thiên Cơ... Ta biết người này, nhưng... Hắn là chí tôn sao? Ta chỉ nhớ hắntừng là thiên kiêu cao nhất Thiên giới, là Đế Chủ trẻ nhất, hơn nữa, thời gian tới mười vạn năm, hắn cũng đâu thể có con? Cho dù chí tôn thọ nguyên rất dài cũng không thể vượt qua mười vạn năm được.
Lạc Binh cười lạnh nói:
Đung thế, Lạc gia không thể xuất hiện chí tôn, cho dù có chí tôn đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865151/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.