Tình nhi và Nguyệt nhi thật ra cũng vô cùng khó xử. Dựa theo suy nghĩ của các nàng, dù sao Khâu Đông và La Minh đã từng là người quen, còn từng thích nhau nữa, không muốn thấy họ bị phế bỏ tu vi triệt để như thế. Nhưng dựa theo những gì hai người đó đã làm thì chính xác là đáng chết. Chỉ phế bỏ tu vi đã là thủ đoạn quá nhẹ rồi.
- Các ngươi đều đi đi, đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy, về sau, cũng không cần xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta nữa.
Nguyệt Nhi mở miệng nói.
Tình nhi và Nguyệt nhi liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì.
- Cảm ơn... cảm ơn nàng... Nguyệt nhi!
La Minh lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu nhìn Nguyệt nhi, trong lòng gã hiểu, gã đã hoàn toàn mất đi cô gái thiện lương ôn nhu này rồi.
Khâu Đông thì nhiều ít còn có chút ý định chưa từ bỏ, nhìn Tình nhi, miệng hơi há ra dường như còn muốn nói gì đó.
Bốp!
Lão già tóc trắng xóa đứng lên đi tới bên cạnh gã, đưa tay lên cho gã cái tát.
- Mất mặt xấu hổ mày còn chưa hiểu hay sao? Đây là hai tiểu cô nương các nàng dùng tôn nghiêm đổi lại cho ác ngươi cơ hội này! Còn muốn nói gì nữa? Cút về gia tộc cho ta! Từ nay về sau không được rời gia tộc nửa bước!
Lão già nói xong cao giọng hô:
- Sở công tử, ngài cao thượng, ta không phải người! Ta tự đoạn một tay tạ tội! Hôm nay là ngày vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thi-thien-dao/1865104/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.